Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 798: Thủ Đô

Chương 798: Thủ Đô

Hồ Vĩnh Chí nhìn một vạn đồng được xếp gọn gàng, ngay ngắn trong tay mình, anh ấy hít vào một hơi khí lạnh.

Số tiền này đâu phải số tiền nhỏ, cho dù cả nhà Dư Hồng Mai có lòng tham lớn thế nào cũng không dám mở miệng đòi một vạn.

Nghĩ như vậy, Hồ Vĩnh Chí vội từ chối nói: “Bà chủ, bấy nhiêu đây là nhiều lắm rồi. Cô yên tâm! Giao việc này cho tôi xử lý là được, chỉ là bọn họ cũng không dám mở miệng yêu cầu một vạn đồng lớn thế này đâu.”

Trên gương mặt xinh đẹp của Khương Chi vô cùng bình tĩnh: “Tôi muốn tuyệt đối không được xảy ra bất kỳ sai sót nào.”

Hồ Vĩnh Chí nghiêm túc, không tiếp tục từ chối nữa, anh ấy nhận tiền, rồi trịnh trọng nói: “Bà chủ yên tâm!”

Hồ Vĩnh Chí cầm tiền xuống xe, Sở Khác lại lái xe vào đại lộ.

Khương Chi nhìn Hồ Vĩnh Chí đứng trước cổng xưởng luyện thép qua kính chiếu hậu, đôi môi đỏ của cô hơi mím chặt, trong đôi mắt đẹp lại vô cùng bình tĩnh.

Sở Khác nhìn thoáng qua Khương Chi qua kính chiếu hậu, lại nhìn đến Thi Liên Chu, anh ấy do dự nói: “Chị dâu cần gì phải bỏ gần tìm xa như vậy?”

Thật ra chỉ cần Thi Liên Chu nói mấy câu, vận dụng một vài mối quan hệ là có thể thả Cận Phong Sa ra, nếu dùng tiền giải quyết riêng mà Cận Phong Sa vẫn phải ngồi tù thì cần gì phải làm vậy?

Thái độ của Thi Liên Chu vẫn không vui không giận, giống như anh hoàn toàn không cảm thấy lạ trước sự lựa chọn của Khương Chi.

Khương Chi hé miệng nói: “Vấn đề mà có thể dùng tiền để giải quyết thì không còn gọi là vấn đề nữa, vấn đề mà dùng quyền lực để xử lý thì đều là chuyện phiền phức cả.”

Sở Khác không phải kẻ ngu, chỉ nói một câu như thế là anh ấy đã hiểu rõ.

Sở Khác cười nói: “Quả nhiên chị dâu đã cân nhắc sâu xa.”

Khương Chi không nói tiếp, cô nhắm mắt tựa vào đầu vai Thi Liên Chu, tạm thời không cần quan tâm chuyện ở huyện Thấm và trấn Đại Danh nữa.

Thi Liên Chu trở tay, bao bọc bàn tay của Khương Chi trong lòng bàn tay mình, để cô tùy ý nhắm mắt dưỡng thần.

Sở Khác lái xe, đảo mắt nhìn thấy hình ảnh hai vợ chồng gắn bó thắm thiết qua kính chiếu hậu thì bĩu môi, trong mắt lộ vẻ cực kỳ hâm mộ. Anh ấy sắp trở thành người đàn ông bước vào tuổi trung niên rồi, các anh em đều có vợ có con nhưng mình thì vẫn còn cô đơn.

Thế nhưng vừa nghĩ đến chuyện trở lại thủ đô là có thể lập tức nhìn thấy bốn đứa con trai của Thi Liên Chu thì Sở Khác lại nhếch miệng cười.

Nói thế nào thì anh ấy cũng được lên chức làm chú rồi, không phải sao?



Chuyến bay đến thủ đô rất bình yên, trên đường đi không hề xảy ra sóng gió gì.

Sân bay thủ đô.

Tạ Lâm đã đến sân bay chờ sẵn, vừa nhìn thấy Thi Liên Chu và Khương Chi nắm tay nhau đi ra, trên mặt anh ấy đã đầy ý cười, chào đón: “Ông chủ, bà chủ, hoan nghênh hai vị về nhà!”

Vừa nói xong, Tạ Lâm đã vội vàng nhận hành lý trong tay Thi Liên Chu.

Khương Chi đi lại trong sân bay Bắc Kinh vào những năm 80, cô cảm giác nơi này và sân bay ở bốn mươi năm sau với sự phát triển của khoa học giống như hai thế giới, sân bay hiện tại vẫn còn mang hơi thở của Bắc Kinh cổ xưa.

Hầu hết những người có thể đi máy bay vào những năm 80 đều là người có thân phận, địa vị, mà hành khách trên máy bay thường không nhiều người Trung quốc, phần lớn vẫn là những người ngoại quốc tóc vàng mắt xanh.

Vừa ra khỏi sân bay, một cơn gió khô lạnh thổi qua mặt mọi người, trong không khí còn thoảng mùi than.

Bên ngoài sân bay có dán lụa đỏ, phía trên in khẩu hiệu bằng chữ lớn màu trắng: “Kiên trì theo chủ nghĩa quốc tế vô sản và ủng hộ dân tộc, nhân dân bị áp bức trong cuộc đấu tranh chống chủ nghĩa đế quốc, chống chủ nghĩa thực dân, chống chủ nghĩa bá quyền!”

Trên một con đường ngay cạnh sân bay còn mở “cửa hàng kiều hữu”.

Bạn cần đăng nhập để bình luận