Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 579: Yêu Tới Hèn Mọn

Chương 579: Yêu Tới Hèn Mọn

Vừa mở cửa ra, Tưởng Nguyên Trinh đã ôm chầm lấy eo anh, thái độ liều lĩnh của cô ta khiến gân xanh trên trán Thi Liên Chu nổi lên, anh hung hãn tóm lấy cổ tay cô ta rồi đẩy sang một bên, khuôn mặt lạnh lùng đầy tức giận: “Không biết xấu hổ. “

Tưởng Nguyên Trinh ngã xuống đất, mặt đầy nước mắt.

Lúc này có ba thanh niên đi theo đường núi đến đây, bọn họ tình cờ nhìn thấy cảnh tượng này.

Cố Tuyển cười mỉa nói: “Đến không đúng lúc rồi.”

Một thanh niên khác nhướng mày, phụ họa: “Quấy rầy chuyện tốt của lão ngũ, đúng là đến không đúng lúc rồi.”

Anh ấy có vẻ ngoài hơi bình thường, không đẹp trai, nhưng khóe môi luôn nhếch lên, nụ cười lộ rõ, khi nói chuyện khiến người khác có cảm giác như gió xuân thổi qua, rất thoải mái.

Anh chàng này cũng là bạn tốt của Thi Liên Chu, gia đình anh ấy nhiều đời hành nghề y, họ Sở, tên Sở Khác.

Về phần người thanh niên cuối cùng, anh ấy có khuôn mặt lạnh lùng, trên người có khí chất sắt đá, khuôn mặt rất giống với Lê Chu, vì anh ấy chính là Lê Minh, người đã đến trấn Đại Danh để giải cứu Thi Liên Chu và Khương Chi lúc trước.

Anh ấy nhìn Tưởng Nguyên Trinh với ánh mắt đồng cảm, chỉ sợ không có ai ở Bắc Kinh không biết chuyện cô ta mến mộ Thi Liên Chu.

Tưởng Nguyên Trinh quay đầu sang một bên, lặng lẽ lau nước mắt nơi khóe mắt.

Cô ta đứng dậy, hai chân giống như bị thương, bước đi khập khiễng, cô ta muốn rời đi nhưng lại không nhịn được mà quay đầu nhìn Thi Liên Chu, anh cũng không thèm nhìn cô ta, anh đã mở cửa, chỉ để lại một bóng lưng lạnh lùng cho cô ta mà thôi.

Cố Tuyển thở dài, nhìn Tưởng Nguyên Trinh rồi nói: “Tôi đưa cô về nhà nhé?”

Tính tình của Cố Tuyển rất tốt, cũng không phải anh ấy muốn xen vào chuyện này, mà vì bây giờ Tưởng Nguyên Trinh có trạng thái như vậy, nếu như cô ta xảy ra chuyện gì trên đường về, tất nhiên sẽ liên lụy đến Thi Liên Chu.

Tưởng Nguyên Trinh hít một hơi thật sâu, ngẩng mặt lên, một nụ cười hào phóng đoan trai hiện lên trên khuôn mặt tái nhợt của cô ta, giống như người phụ nữ chật vật cầu xin tình yêu nhưng lại bị từ chối lúc nãy không phải là cô ta.

Cô ta nói: “Cám ơn anh, nhưng không cần đâu, tôi tự về được.”

Nói xong, cô ta chậm rãi men theo con đường rời đi.

Sở Khác nhìn bóng lưng bướng bỉnh của cô ta, anh không nhịn được mà huýt sáo, lắc đầu nói: “Cô ta là một người phụ nữ có cá tính, đáng tiếc mắt nhìn không tốt, thích ai mà không tốt chứ, thế mà lại thích Thi Liên Chu. Hai người nói đi, có phải mấy người phụ nữ ở Bắc Kinh đều mắc chứng cuồng ngược không vậy? Cậu và tôi, thậm chí là Lê Minh, có người nào không dịu dàng chu đáo hơn Thi Liên Chu chứ, sao bọn họ lại không nhìn thấy chúng ta chứ? Chậc.”

Cố Tuyển trợn mắt trắng, anh ấy kéo tay Sở Khác đi vào nhà.

Lê Minh nhìn bóng lưng hai người, anh ấy luôn cảm thấy có gì đó không ổn.

Cái gì mà thậm chí là Lê Minh chứ?

Thi Liên Chu ngồi ở trên sô pha, anh uống một ngụm cà phê trong cốc.

Sở Khác mắt tinh, cho nên nhìn thấy chiếc nhẫn trên ngón tay Thi Liên Chi, anh dụi dụi mắt một cách khoa trương rồi ngạc nhiên thốt lên: “Cố Tuyển, Lê Minh, hai người mau nhìn xem, vậy mà Thi Liên Chu lại đeo một chiếc nhẫn, nhẫn đó! Hai người có dám tin không?”

Sở Khác vốn tưởng rằng lời nói của mình sẽ cộng hưởng với Cố Tuyển và Lê Minh, bọn họ cũng sẽ kinh ngạc giống như anh ấy.

Ai ngờ, hai người chỉ liếc Thi Liên Chu một cái rồi thu hồi tầm mắt, ngược lại còn nhìn Sở Khác với ánh mắt đáng thương, ánh mắt đó rõ ràng đang nói: Thật đáng thương quá, gần như tất cả mọi người đều biết bí mật này rồi, chỉ có mình anh ấy không biết gì cả.

Bạn cần đăng nhập để bình luận