Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 773: Lợi Dụng

Chương 773: Lợi Dụng

Đuôi lông mày của Ôn Hoa Anh nhướng lên, bà ấy lạnh lùng cười: “Xử lý cái gì? Chuyện này liên quan đến con dâu của tôi, lẽ nào chỉ có ông mới được lên tiếng?”

Bà ấy lười so đo với ông già bảo thủ này, Ôn Hoa Anh đứng trước mặt Mạnh Lam, lạnh lùng nói: “Mạnh Lam, cậu nói đi!”

Bà cụ không cao nhưng cách ăn mặc ở những năm gần đây khiến bà ấy càng khoan thai, cộng thêm được bảo dưỡng tốt nên trông bà ấy như một cụ già đang an hưởng tuổi già, thế nhưng chỉ cần bà ấy nghiêm mặt, giữa lông mày lập tức xuất hiện vẻ sắc bén giống như trước kia vẫn còn hoạt động trong quân đội.

Mạnh Lam rất bất đắc dĩ nhưng chỉ có thể kể lại từ đầu đến cuối một lần nữa.

Ôn Hoa Anh cắn răng, cả giận nói: “Lão ngũ khá lắm, chuyện quan trọng như thế mà lại dám giấu diếm đến tận bây giờ, hai nhà Hoắc – n ở Hồng Kông lại dễ dàng trêu chọc như vậy sao? Theo tôi thấy, phải để lão ngũ này ăn đòn mới được. Nếu xử lý chuyện này không tốt sẽ làm hại đến A Chi!”

Ông cụ luôn mang suy nghĩ bảo thủ lại không đồng ý nhìn về phía Ôn Hoa Anh, ông ấy không nhịn được vỗ liên tục lên bàn, cất cao giọng: “Chuyện này thì liên quan gì đến lão ngũ? Rõ ràng là nhà họ Hoắc kia ngông cuồng quá mức, lại dám giết đến trên đầu nhà họ Thi chúng ta!”

Ôn Hoa Anh nhìn ông ấy, bà ấy không phản bác được mà hỏi ngược lại: “A Chi thế nào rồi?”

Mạnh Lam lắc đầu: “Tôi nhận lệnh đưa mấy cậu chủ nhỏ đến thủ đô nên không còn biết chuyện ở huyện Thấm nữa. Nhưng ông chủ đã đến đó rồi, vả lại viên đạn không nhắm trúng chỗ hiểm, có lẽ sẽ không có chuyện gì đâu.”

Lửa giận trong lòng Ôn Hoa Anh đã lắng xuống, bà ấy phất tay nói: “Được rồi, cậu quay về trước đi!”“

Mạnh Lam thở phào, “vâng” một tiếng rồi vội vàng ra khỏi phòng.”

“Nhà họ Hoắc kia đúng là khinh người quá đáng!” Bà cụ tức giận đến mức cả người run lên, cơn rét lạnh ở đáy mắt càng sâu hơn.

Bà ấy thật sự không ngờ Tiểu Ngự nhảy nhót lung tung như thế mà suýt nữa đã bị trúng đạn, nếu không phải A Chi liều mình cứu thì hôm nay bốn đứa bé ngoài kia phải thiếu mất một đứa. Ôn Hoa Anh thật sự không thể tưởng tượng được nếu chuyện này thật sự xảy ra thì sẽ thế nào.

Thi Bỉnh Thiên từ từ nhắm hai mắt lại, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.

Bà cụ thấy ông ấy không tỏ thái độ gì thì hai đầu lông mày đã nhíu chặt vào nhau, trên mặt xuất hiện nụ cười lạnh lùng, châm biếm: “Nếu chúng ta còn không có phản ứng gì, chỉ sợ rằng sẽ trở thành trò cười khắp Hồng Kông, thậm chí còn ở thủ đô này nữa.

Thi Bỉnh Thiên mở mắt, lắc đầu: “Việc này sẽ không thể để qua như vậy.”

Ôn Hoa Anh gật đầu, rồi nghiêng đầu hỏi: “Vậy ông muốn thế nào?”

Cảm xúc của Thi Bỉnh Thiên đã bình phục lại, ông ấy mở mắt ra nhìn Ôn Hoa Anh, im lặng một lúc mới nói: “Hai nhà Hoắc – n có địa vị rất quan trọng ở Hồng Kông, bây giờ nhà họ Thi gặp nạn, với quốc gia mà nói đây lại là cơ hội tốt.”

Trong nháy mắt sắc mặt của Ôn Hoa Anh đã thay đổi, bà ấy nghẹn ngào thốt lên: “Ông lại dám dùng mạng của A Chi và Tiểu Ngự làm cơ sở bức hai nhà Hoắc – n phải cúi đầu sao?”

Dứt lời, bà ấy đã nói tiếp: “Như vậy thì tính là gì? Nếu để lão ngũ biết được, ông đoán xem nó có hận ông không?”

Trong lúc nói chuyện, Ôn Hoa Anh đã không nhịn được mà nắm chặt hai tay, xương ngón tay cũng chuyển thành màu xanh.

Thi Bỉnh Thiên nhắm mắt lại, giọng nói nặng nề mà trịnh trọng: “Đã là người nhà họ Thi thì đây chính là sứ mệnh! Có thể hết lòng vì quốc gia, càng vào những lúc thế này, chúng ta càng không thể quên đi sứ mệnh! Khương Chi đã trở thành người nhà họ Thi chúng ta thì cũng nên ghi nhớ điều này.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận