Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 709: Ai Cũng Không Được Đánh Mẹ Cháu

Chương 709: Ai Cũng Không Được Đánh Mẹ Cháu

Buổi tối, Tiểu Tông, Tiểu Diệu và Tiểu Qua về nhà, vừa nhìn thấy anh cả đã hồi phục “bình thường” trở lại thì vô cùng vui mừng, bốn nhóc con lại tụm lại một chỗ, bắt đầu chơi bắn bi dưới gốc cây.

Tuy ngoài mặt Tiểu Ngự tỏ ra không sao nhưng ba người em trai vẫn có thể cảm nhận được anh cả không vui lắm, vì vậy tất cả đều không muốn nhắc đến Cận Phong Sa.

Mấy đứa bé chơi vui vẻ bên ngoài, còn Khương Chi trong nhà cũng bắt đầu làm cơm tối.

Đồ ăn cho bữa tối hôm nay rất đơn giản, chỉ có bánh kẹp và cháo.

Trải miếng bánh ra, rưới sốt cà chua, đặt rau xà lách lên, gà xé sợi, khoai tây sợi, cực kỳ ngon.

Mấy đứa bé ăn no đến mức bụng đã căng tròn, sau đó lại chạy ra sân tiếp tục chơi bắn bi.

Khương Chi ngồi trên ghế nằm, trong tay cầm một quyển sách, trên bàn có một ấm trà xanh nóng hôi hổi, thỉnh thoảng cô nhìn mấy đứa bé chơi bên ngoài, khi thì nhìn ánh sáng của vầng trăng chiếu xuống, bầu không khí vừa yên tĩnh vừa bình thản.

Mà cảnh tượng yên tĩnh này lại bị Thi Ninh Chu phá vỡ.

Lúc này Thi Ninh Chu mang gương mặt âm u, tức giận bước vào vườn nhà cô, anh ấy cũng không để ý đến Tiểu Qua chạy đến chào hỏi, cả người căng cứng như dây cung, nếu thử chạm tay vào cũng có thể bị cắt đứt.

Khương Chi nheo mắt, ra hiệu cho dì Lý đưa mấy đứa bé về phòng.

Ban đầu dì Lý còn muốn nói muốn nói gì đó nhưng nghĩ đến thân phận của mình, cuối cùng bà ấy cũng không mở miệng, chỉ dẫn mấy đứa bé vào trong.

“Bà Lý, bác hai làm sao thế? Có phải bác ấy rất tức giận không? Bác ấy có đánh mẹ cháu không?” Tiểu Qua lo lắng nằm bò lên bệ cửa, cậu bé muốn nhìn ra ngoài vườn qua khe cửa này, cả người vừa nôn nóng vừa bất an.

Tiểu Ngự cũng giống như một con ghé, hét lên: “Ai cũng không được đánh mẹ cháu!”

Dứt lời, nhóc con đã muốn xông ra ngoài nhưng lại bị dì Lý kéo lại.

Trên gương mặt nhỏ của Tiểu Diệu vừa lo lắng vừa sợ hãi nhưng cậu bé vẫn cả gan mở cửa ra.

Dì Lý hoàn toàn bó tay với mấy đứa bé này, bà ấy vội nói: “Trước tiên đừng đi ra ngoài, mẹ các cháu có chuyện cần nói với bác hai, nói xong sẽ để các cháu đi ra, bây giờ chúng ta tạm thời ở lại trong phòng chơi một lúc. Sức khỏe của bà Lý không được tốt lắm, bà thật sự không ngăn được mấy đứa.”

Thấy dì Lý ra vẻ yếu đuối như vậy, cộng thêm mái tóc hoa râm trên đầu bà ấy, cuối cùng mấy anh em cũng chịu im lặng trở lại.

Nhưng dù như vậy, mấy anh em vẫn tiếp tục chú ý đến động tĩnh ngoài vườn, trong đầu lại thầm nghĩ, nếu mẹ hô cứu mạng thì tất cả sẽ lập tức lao ra một mạch, nhất định có thể đánh cho bác hai tơi bời hoa lá.

Trong sân.

Khương Chi nhìn vẻ mặt nổi trận lôi đình của Thi Ninh Chu thì chỉ vào cái ghế ở đối diện, giọng nói vẫn ung dung, bình tĩnh, không hề cho thấy cô sợ sệt chút nào. Mà Khương Chi thật sự không hoảng hốt, bởi vì cho dù mười Thi Ninh Chu có sức mạnh cũng không bằng một mình cô.

Cô chỉ dùng một đấm là có thể đánh ngã Thi Ninh Chu.

Khương Chi đưa tay rót một ly trà cho Thi Ninh Chu, khóe miệng chậm rãi cong lên, nói khẽ: “Anh hai bớt giận, em không biết đã xảy ra chuyện gì lại khiến anh nổi trận lôi đình tìm đến đây như vậy.”

Thi Ninh Chu nhìn thấy Khương Chi mỉm cười thì càng tức giận hơn, ly trà trên tay bỗng nặng hơn, anh ấy nện ly trà lên bàn, nước trà nóng hổi trong ly bắn ra, bắn lên mu bàn tay anh ấy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận