Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 547: Bản Thiết Kế

Chương 547: Bản Thiết Kế

Khương Chi không khách sáo chút nào, đẩy bản thiết kế về phía mẹ Vân: “Một ngôi nhà rộng hơn 360 mét vuông, theo phong cách sân vườn của nông thôn, đây là bản thiết kế của cháu, bà xem thử đi, tôi đã vẽ bản đồ và ghi chú một số chi tiết cơ bản, nếu bà không hiểu gì thì hỏi tôi nhé.”

Mẹ của Vân Tường nhận lấy bản thiết kế, mỗi một tờ đều miêu tả một góc nhìn khác nhau của một sân vườn rất đẹp.

Bà ấy ngạc nhiên lật xem từng tờ một, đúng như Khương Chi nói, bên trong ký hiệu rất rõ ràng, có hình ảnh và chữ viết, lời giải thích cũng rất rõ ràng, nhưng đây là lần đầu tiên bà ấy nhìn thấy một sân vườn giống như vậy.

Vân Tường cũng đến xem thử, bà ấy không nhịn được mà thốt lên: “Căn nhà đẹp quá.”

Mẹ Vân Tường nhìn một lúc lâu mới lưu luyến không nỡ mà đặt bản thiết kế xuống: “Bà chủ Khương sáng tạo hơn người, căn nhà như vậy nhìn hình thôi cũng đã thấy đẹp rồi, chỉ sợ nếu xây được thì đây chính là căn nhà có kiểu dáng như vậy đầu tiên ở Hạ Quốc”.

Khương Chi mỉm cười: “Có thể xây dựng được không?”

Đây là phong cách trang trí cô tổng hợp lại ở đời sâu, nó thực sự rất khác so với viện nhỏ nông thôn bây giờ, có thể xem là một biệt thự sân vườn ở nông thôn, có một căn hộ song lập ba tầng, bao gồm phòng ngủ chính, phòng khách, phòng ngủ, sân thượng, khu vui chơi giải trí....

Mẹ Vân Tường cầm bản thiết kế lên xem lại rồi nói: “Có thế xây được nhưng sẽ khá phức tạp đó, hơn nữa nếu như xây một bộ như thế này, phải tốn rất nhiều thời gian, có lẽ cũng tốn không ít tiền đâu, cô nghĩ sao?”

Khi xây một ngôi nhà, điều quan trọng nhất là vật liệu, vật liệu tốt đương nhiên phải có rất nhiều tiền mới có thể mua được.

Vân Tường nhìn Khương Chi một cái, hỏi: “Mẹ ơi, ước tính cần bao nhiêu tiền vậy?”

Nếu nói Nhà xuất bản bây giờ có thể kiếm tiền mỗi ngày thì cũng không quá đáng, bà ấy thầm nghĩ số tiền để Khương Chi xây một bộ nhà ở thôn Khương gia cũng không phải là chuyện gì khó.

Mẹ Vân Tường nhìn con gái, rồi nhìn Khương Chi, ngập ngừng nói: “Theo ước tính của tôi, một bộ như vậy sẽ có giá hai mươi ngàn đồng.”

“Hai mươi ngàn đồng?” Vân Tường ngạc nhiên.

Ngày nay, một viên gạch có giá khoảng năm xu, nhưng xi măng lại là hàng hiếm, giá một trăm đồng một tấn, nhưng cho dù là như vậy, thì bình thường mọi người tự xây dựng nhà ở nông thôn thường chỉ khoảng hai ba ngàn là đủ rồi, hai mươi ngàn đồng, đây thật sự là căn nhà có giá trên trời.

Khương Chi lại hơi nhướng mày, hai mươi ngàn đồng xây một bộ sân viện đối với cô cũng không phải là quá đắt.

“Chúng ta phải đợi cha con về mới biết chi tiết được, cũng muộn rồi, mẹ đi nấu bữa trưa, hai đứa cứ ăn ở đây nhé!” Nói xong, mẹ Vân Tường đứng dậy chuẩn bị đi mua đồ ăn về nấu cơm, con gái khó lắm mới về nhà một chuyến, trong lòng bà ấy vô cùng vui sướng.

Vân Tường kéo bà ấy, cười nói: “Không cần đâu, mẹ, Nhà xuất bản có việc phải làm, đợi đến buổi tối đi, tối nay cha con về nhà, tụi con lại đến bàn cụ thể chuyện xây nhà.”

Mẹ Vân Tường vẫn còn khá tiếc nuối, bà ấy kéo tay Vân Tường nói chuyện một hồi lâu mới buông tay ra: “Được rồi, bà chủ Khương, tối nay cô đến đây đi, chúng tôi có thể xây căn nhà này, chi tiết cụ thể chúng ta sẽ bàn bạc sau nhé.”

Khương Chi gật đầu, có người quen thì sẽ dễ làm việc hơn.

Khi cô và Vân Tường trở lại Nhà xuất bản thì bốn đứa nhỏ đã tỉnh dậy, Tiếu Bân đang dẫn bọn nhỏ chơi bắn bi trong sân, ngoại trừ Tiểu Tông không thích nói chuyện, mấy đứa nhỏ đều đang chơi nhiệt tình.

“Mẹ!” Tiểu Qua vừa nhìn thấy Khương Chi, cậu bé liền lao đến ôm chân cô, tỏ vẻ nịnh nọt.

Khương Chi xoa đầu cậu bé rồi cười khẽ: “Đói bụng rồi phải không? Mau thu dọn đi ăn cơm thôi. Vân Tường gọi mọi người đến đi, chúng ta cùng nhau đi ăn.”

Sau khi Vân Tường gặp mẹ thì bà ấy rất vui vẻ, bà ấy gật đầu nói: “Được, vậy cảm ơn bà chủ Khương.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận