Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 751: Người Thuê Là Ai?

Chương 751: Người Thuê Là Ai?

Mạnh Lam rất thắc mắc nhưng đôi mắt như chim ưng vẫn dõi theo đám người đó. Quả nhiên anh ấy nhìn thấy bọn họ thật sự đã theo sát sau lưng Khương Chi, vừa nhìn thấy ánh mắt láo liên, không cố định đã biết ngay bọn người này không có ý tốt gì.

Khương Chi cũng phát hiện ra người theo dõi mình, cô cau mày.

Thế nhưng đám người này không giống người mà cô cảm giác được vào ngày hôm đó.

Bọn người này chỉ là một đám côn đồ tầm thường nên không đủ kiên nhẫn, lúc xe đạp của Khương Chi vừa đến một khe núi thì bọn họ đã lái xe vượt lên, cản đường Khương Chi.

Tên cầm đầu nhảy từ ghế lái xuống, thuận tay còn rút con dao bên hông mình ra, hắn cười gằn nói: “Em gái, đừng trách anh tàn nhẫn, muốn trách thì trách em đã đắc tội với người không nên đắc tội!”

Khương Chi dựng xe đạp đứng vững, cô cũng không nhúc nhích.

Cô nhíu mày nhìn về phía tên cầm đầu: “Người không nên đắc tội sao? Chẳng phải các người đến giết tôi à?”

Những kẻ này không giống sát thủ chuyên nghiệp, trông bọn họ chẳng khác gì đám người lông bông, cả ngày không làm việc gì, thường trà trộn trong những phòng đánh bóng bàn, rạp chiếu phim hơn.

“Giết em sao? Khà khà, em xinh đẹp như vậy, giết em cũng rất đáng tiếc. Dù sao em cũng từng là chiếc giày rách đã sinh con rồi, theo mấy anh đây vui chơi cũng không phải quá đáng đúng không? Nếu em nghe lời, nói không chừng bọn anh còn có thể chia cho em một phần tiền này đấy, đúng không đại ca?”

Tên tóc xoăn xoa tay vào nhau, cười bỉ ổi.

Khương Chi vẫn im lặng.

Tưởng Nguyên Trinh đúng là không khách sáo, cô ta muốn hủy hoại cô nhưng vẫn giữ lại mạng sống cho cô. Thế nào? Làm thế này đề Thi Liên Chu triệt để chán ghét cô sao? Từ đó sẽ phóng trái tim đến chỗ cô ta?

Tên cầm đầu đạp một đạp vào mông tên tóc xoăn, tức giận nói: “Mày bớt nói nhảm lại! Mau lên! Tụi bây đều lên hết đi!”

Tóc xoăn bưng mông mình nhưng nghe nói như vậy thì cũng không màng đến sĩ diện nữa, hai mắt hắn ửng hồng, lập tức nhào về phía Khương Chi.

Môi đỏ của Khương Chi khẽ mím lại, ngón tay sờ đến bên hông mình, xoay tròn khẩu súng trên đầu ngón tay, lên đạn cực kỳ lưu loát, bóp cò.

“Bằng!”

Máu giữa hai chân tóc xoăn tuôn trào.

“Á!” Tóc xoăn kêu la thảm thiết, cả người như co rút, rất nhanh sau đó hắn đã hôn mê bất tỉnh.

Khương Chi ra tay tàn nhẫn khiến đám côn đồ hoảng sợ, trên mặt không còn giọt máu, rốt cuộc vẫn có tên cầm đầu đã từng thấy việc đời, hắn lùi về sau vài bước, sắc mặt trắng bệch, cảnh giác nói: “Quả nhiên mày không phải người tầm thường. Có phải mày đã biết bọn tao muốn ra tay với mày từ trước rồi không?”

Khương Chi lười trả lời, giọng nói của cô rất thản nhiên: “Thuê các người đến đây là nam hay nữ?”

Ánh mắt tên cầm đầu như lóe lên, hắn quay người muốn bỏ chạy nhưng viên đạn đã ghim vào chân hắn.

Bụi đất tung bay, tên cầm đầu đặt mông ngồi xuống đất, một đám đàn em chạy tán loạn, đến xe cũng bỏ quên mà chỉ cắm đầu cắm cổ chạy mất.

Tên cầm đầu nuốt nước bọt không ngừng, hắn nhìn chằm chằm vào khẩu súng trong tay Khương Chi, hắn chỉ lo sợ Khương Chi bóp cò một cái thì kết quả của hắn cũng không khác gì tên đầu xoăn.

Hắn nhìn thấy Khương Chi chậm rãi đi về phía mình, hắn nghẹn ngào gào lên: “Cô đừng đến đây! Cô muốn biết cái gì, tôi sẽ nói, tôi sẽ nói tất cả!”

Hắn đâu phải người trong giang hồ có tổ chức có kỷ luật gì đó nên làm sao có đạo nghĩa giang hồ chứ?

Bạn cần đăng nhập để bình luận