Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 811: Không Còn Là Chính Mình

Chương 811: Không Còn Là Chính Mình

Sau khi gọi điện thông báo cho từng nhà, bà Thi hài lòng gật đầu, bà ấy đi xuống lầu với nụ cười trên môi, vừa đi vừa nói: “A Chi, con muốn ăn gì thì nói với mẹ, buổi trưa mẹ sẽ nấu cho con ăn nhé!”

Khương Chi cười nói: “Con không kén ăn, mẹ cứ nấu mấy món tủ của mẹ đi.”

Ôn Hoa Anh vỗ tay vui mừng nói: “Món tủ của mẹ chính là món thịt heo viên kho nước sốt, lúc nhỏ lão ngũ có thể ăn một lúc ba viên lận đó! Viên lớn như vậy này, lúc đó thằng bé ăn đến nỗi đầy bụng, vừa nôn mửa vừa ỉa chảy dọa mẹ sợ chết khiếp!”

Trong khi kể về những câu chuyện tuổi thơ thú vị của Thi Liên Chu thì bà Thi còn hoa tay múa chân miêu tả nữa.

Khương Chi chăm chú lắng nghe, sau đó cô còn nở một nụ cười trêu chọc với Thi Liên Chu.

Thi Liên Chu rất bình tĩnh, mặc cho hai người thảo luận chuyện lúc nhỏ của mình, anh đứng dậy đi ra khỏi nhà.

Anh đứng dưới mái hiên, châm một điếu thuốc rồi ngậm giữa môi, hơi híp mắt nhìn tường đỏ ngói xanh, phồn hoa như gấm khiến ai cũng ghen tị, sau đó lại nở một nụ cười châm chọc trên môi.

Khương Chi nhìn bóng lưng anh qua song cửa sổ, sau đó cô quay đầu lại thì nhìn thấy vẻ mặt buồn bã của bà Thi.

“Mẹ, mấy anh em Tiểu Ngự đâu rồi? Bọn nhỏ đi chơi rồi sao?” Khương Chi không gặp bọn nhỏ mấy ngày rồi, đúng thật là vô cùng nhớ thương bọn chúng.

Nhắc đến bốn đứa nhỏ, một nụ cười từ ái hiện lên trên khuôn mặt của Ôn Hoa Anh: “Nam Châu dẫn mấy đứa nhỏ đến Hương Sơn chơi rồi, bọn nhỏ ở nhà mấy ngày, ngày nào cũng nhắc mãi chuyện muốn về với con, mẹ sợ mấy đứa nhỏ buồn quá sinh bệnh, nên cho bọn nhỏ đi chơi rồi.”

Khương Chi hiểu rõ gật đầu.

Ôn Hoa Anh vỗ tay Khương Chi, bà ấy dịu dàng nói: “Con yên tâm đi, trưa nay mấy đứa nhỏ sẽ về nhà.”

Khương Chi vừa định mở miệng, khóe mắt thoáng thấy một người phụ nữ đang đi xuống cầu thang.

Người phụ nữ có mái tóc gợn sóng màu vàng, ngũ quan lập thể, giống như được điêu khắc vậy, có chút dị vực phong tình.

Cô ta mặc một chiếc váy màu đỏ tươi làm nổi bật dáng người, cái bụng tròn được bao bọc trong đó, đúng thật sự không thể nhận ra đây là một người phụ nữ có thai sắp sinh con.
DOC FULL.V N - K h o t r u y ệ n d i ch m i ễ n p h í


Người như vậy khi ra vào nhà họ Thi có vẻ hơi lạc lõng.

Không cần suy nghĩ nhiều, Khương Chi đã có thể nhận ra được cô ta là ai.

Cao Nguyên Hương, vợ của Thi Hoàn Chu, lão tứ của nhà họ Thi.

Trong tiểu thuyết, người nhà họ Thi rất hiếm khi xuất hiện, bởi đó là một quyển tiểu thuyết sủng ái ngọt ngào, phần lớn đều được miêu tả dưới góc nhìn của nam nữ chính, cho dù có viết về nhà họ Thi, thì cũng chỉ viết bọn họ yêu thương chiều chuộng nữ chính như thế nào mà thôi.

Nhưng mà, trên đường đến Bắc Kinh, Tạ Lâm đã giới thiệu tất cả những người trong nhà họ Thi cho cô biết.

Cao Nguyên Hương là một nhiếp ảnh gia từng chụp cho các tạp chí thời trang ở nước ngoài, cô ta có lối suy nghĩ phương Tây hơn, cách làm việc cũng khá hiện đại.

Nhưng trong nhà họ Thi, ngoài việc miệng mồm có hơi sắc bén, thì cô ta chưa bao giờ làm điều gì khác thường, trái lại cô ta là người có tính cách nhạy cảm do xuất thân gia đình, cô ta luôn cảm thấy mọi người đều nhìn mình với ánh mắt khinh thường, chỉ cần một lời nói không đúng thì cô ta sẽ nhảy dựng lên ngay.

Khi nhắc đến Cao Nguyên Hương, Tạ Lâm cũng không nhịn được mà lắc đầu cảm thán.

Ban đầu cô ta dựa vào ngoại hình xinh đẹp và tính cách của mình mới có thể thu hút được lão tứ Thi Hoàn Chu khi anh ấy đang ở nước ngoài, đáng tiếc sau khi gả vào nhà họ Thi, cô ta đã trở nên không còn là chính mình nữa.

Cao Nguyên Hương đứng trên bậc thang, từ trên cao nhìn xuống Khương Chi đang ngồi trên ghế sô pha.

Bạn cần đăng nhập để bình luận