Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 913: Không Kiêng Kỵ Gì

Chương 913: Không Kiêng Kỵ Gì

Khương Chi gật đầu: “Được, anh để ý, lát nữa tôi sẽ dẫn anh ta đến ngõ hẻm, anh chuẩn bị hành động.”

Nghe vậy, Mạnh Lam có chút không vui: “Bà chủ đích thân đi à? Vậy chẳng phải nói rõ cho Ân Đình biết là chuyện này do chúng ta làm sao?”

Khương Chi nhướng mày, tự tin nói: “Tôi vốn không có ý giấu anh ta, không thể quang minh chính đại đánh anh ta một trận thì sao mà được chứ? Hơn nữa, nếu anh ta biết do tôi làm thì sao chứ? Không có chứng cứ, chẳng lẽ anh ta còn có thể kiện tôi à?”

Hôm nay Khương Chi đặc biệt đến đây để chọc tức anh ta.

Cô muốn khiến Ân Đình chán ghét cô, nhưng lại không thể làm gì được cô!

Khóe miệng Mạnh Lam giật giật, anh ấy không nói thêm gì nữa.

Bên kia, Ân Đình và Trần Cẩm đang đứng trước một chiếc ô tô, anh ta tức giận đá vào chiếc xe vài cái, rồi lại nhìn xung quanh, vẻ mặt u ám đáng sợ, Trần Cẩm ở bên cạnh không nhịn được mà rụt cổ lại, cả người run bần bật.

Mạnh Lan cũng nhìn sang phía đó, trầm tư nói: “Cũng không biết Trần Cẩm bị ngược đãi như thế nào, nhìn dáng vẻ kia chỉ sợ cô ta bị thương không nhẹ đâu.”

Vẻ mặt của Khương Chi vẫn bình tĩnh, không hề dao động chút nào.

Trần Cẩm bị đánh đập mỗi ngày, không phải một hai lần, chuyện này không có gì kỳ lạ.

Ân Đình tàn nhẫn hung bạo, thích hành hạ phụ nữ, một Trần Cẩm nho nhỏ chẳng là gì cả, thậm chí anh ta còn dám đánh đập Hoắc Thế Chi, người vợ được anh ta cưới gả đàng hoàng trước mặt mọi người thì anh ta còn kiêng kỵ gì nữa chứ?

Khương Chi cười giả tạo: “Không phải cá thì làm sao biết được niềm vui của cá? Có lẽ Trần Cẩm cũng có sở thích kỳ lạ gì đó.”

Mạnh Lam lại không lên tiếng nữa.

Bên kia, Ân Đình vẫy tay về một hướng, quả nhiên có một vệ sĩ bước ra, hai người nói chuyện gì đó, vệ sĩ nhìn chiếc xe rồi lắc đầu, Ân Đình tức giận đến mức đá mạnh vào người anh ta.

Khương Chi nhìn Mạnh Lam rồi khen ngợi: “Kỹ thuật rất điêu luyện, không bị phát hiện.”

Khuôn mặt Mạnh Lam hơi đỏ lên, anh ấy giữ vẻ mặt nghiêm túc, nhưng giọng nói lại hơi ngượng ngùng: “Chỉ là chuyện nhỏ thôi.”

Ân Đình lại nói gì đó với vệ sĩ, sau đó vệ sĩ vội vàng rời đi.

Khương Chi chỉnh lại quần áo, chỉ ngón tay thon dài vào một con hẻm nhỏ cách đó không xa: “Được rồi, đã đến lúc tôi phải xuất hiện, anh chuẩn bị cho tốt đi, chính là trong con hẻm kia, anh biết trùm bao tải không vậy?”

Mạnh Lam trịnh trọng gật đầu, cầm cái bao tải đã chuẩn bị sẵn ở ghế phụ lên.

Anh ấy đã quen với việc giết người, nhưng đây là lần đầu tiên anh ấy làm chuyện này, cho nên cũng có chút hưng phấn.

Khương Chi đút hai tay vào túi, chậm rãi đi đến gần Ân Đình và Trần Cẩm, bọn họ đều vô cùng bất ngờ khi nhìn thấy cô ở đây, nhưng mà, bọn họ cũng không đổ chuyện rút xăng xe lên đầu cô, dù sao, có vệ sĩ đang theo dõi, Khương Chi nào có bản lĩnh thần không biết quỷ không hay kia chứ?

Ân Đình vừa nhìn thấy Khương Chi, anh ta liền không nhịn được đưa tay sờ lên sống mũi của mình, trầm giọng nói: “Hôm nay đúng thật là trùng hợp.”

Khương Chi hiếm khi không tỏ vẻ lạnh lùng, cô cười nói: “Chỉ là trùng hợp thôi, nhưng tôi không đến đây để tìm anh, tôi đến tìm Trần Cẩm, lần trước tôi có mua một món đồ cổ nhưng vẫn chưa giám định được, cho nên muốn nhờ chị Trần giúp tôi xem thử, chị Trần?

Khương Chi nở nụ cười: “Chị Trần, chắc chị có thời gian mà, đúng không?”

Môi Trần Cẩm run run, muốn nói gì đó, nhưng ánh mắt lại không nhịn được nhìn về phía Ân Đình.

“Chị Trần, tôi đang nói chuyện với chị mà, chị nhìn anh ta làm gì chứ? Nhưng nói ra cũng buồn cười, chị là vợ hai của Hoắc Thế Vinh, cũng chính là chị dâu của Ân Đình, hai người nắm tay nhau, gióng trống khua chiêng đi dạo phố, đúng là không hề kiêng kỵ thể diện đấy.”

Khương Chi mỉm cười, giả vờ ngạc nhiên nhưng lại nói ra điều mà mọi người đều biết rõ trong lòng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận