Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 1011: Truy Đuổi

Chương 1011: Truy Đuổi

Hôn được một lúc, Thi Liên Chu đưa tay vuốt ve đôi môi sưng đỏ của Khương Chi, giọng nói dịu dàng hơn: “Em nói đúng, Yamaguchi không thể chiếm được gì đâu, yên tâm.”

Khương Chi gạt tay anh ra, có chút oán trách, biểu cảm vô cùng sinh động.

Cô nói: “Tiếp theo chúng ta chỉ cần ngồi đợi sao?”

Thi Liên Chu mỉm cười, nắm lấy ngón tay cô trong lòng bàn tay anh, bình tĩnh: “Trước khi đến đảo Naki, anh đã gặp người của Hội Tam Hợp, chờ đến lúc nhóm người Nhật đến đảo Naki thì bọn họ sẽ theo tới.”

“Cây cối ở đảo Naki phát triển rất tốt, lại có thêm gió biển, không có gì mà một mồi lửa không thể giải quyết”.

Giọng Thi Liên Chu lạnh lùng, không cảm xúc giống như thần chết sẵn sàng giết người bất cứ lúc nào.

Khương Chi không có bất kỳ ý kiến gì, người của Yamaguchi không ngừng đuổi giết bọn họ, chết cũng chưa hết tội. Cô không quan tâm về người và động vật vô tội trên đảo, mỗi người đều có lập trường và lựa chọn riêng, cô không lo được nhiều như thế.

Từ trước tới giờ, cô không phải là một người phụ nữ yếu đuối.

“Em ở Bắc Kinh vẫn thuận lợi chứ?” Thi Liên Chu nhìn khuôn mặt như tranh vẽ của Khương Chi, từ tốn nói.

Nghe xong, phản ứng đầu tiên của Khương Chi không phải nghĩ về “Thôi Tử Tiện” ngoài dự kiến mà là ... nhóc thối trong bụng.

Cô ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt hẹp dài của Thi Liên Chu, gò má trắng nõn ửng hồng, cô hơi xấu hổ, đưa tay vén tóc ra sau tai, hắng giọng: “Có một tin tốt.”

“Tin tốt?” Thi Liên Chu nhướng mày, nhìn về phía cô.

“Em có ...” Khương Chi vừa định nói, sắc mặt liên thay đổi.

Thi Liên Chu cũng nhíu mày, tiếng bước chân ngày càng gần, nghe có vẻ số lượng cũng không ít.

“Đi theo em đến.” Khương Chi hít sâu, khuôn mặt trở nên nghiêm túc.

Ánh mắt Thi Liên Chu hiện lên tia sát khí, Đại Thạch Thanh Tư (Kiyoshi Oishi) này quyết đoán hơn anh nghĩ, giờ phút này, anh lười dọn rác trong tay, kéo Khương Chi trốn sau tảng đá, nói nhỏ: “Chiếc thuyền em đi đến còn ở đây không?”

Khương Chi gật đầu: “Có, Mạnh Lam đang canh giữ, nhưng mà trên đó có thuyền trưởng và nhân viên đều là người Nhật.”

Mắt Thi Liên Chu híp lại, lắc đầu nói: “Không sao. Đại Thạch Thanh Tư cho người lục soát nghĩa là đang ôm hy vọng gặp may, chắc chắn phía đó không có người, là cơ hội tốt để tránh đụng phải bọn họ.”

Khương Chi nhìn mặt biển, nhíu mày: “Lặn qua đó không gần đâu.”

Lặn dưới nước tốn rất nhiều thể lực, nếu lặn từ đầu bên này đến phía con tàu thì cô hơi bị quá sức.

Thi Liên Chu suy nghĩ, do dự: “Em lợi dụng việc lặn xuống, trốn ở chỗ san hô chờ anh, anh đi.”

Khương Chi gật đầu, mặt bình tĩnh: “Anh phải cẩn thận.”

Cô mua hai bộ đồ lặn trong hệ thống, rồi lặn xuống biển với Thi Liên Chu, cô không cố tỏ ra dũng cảm, dù sao cô cũng đã chạy trong rừng cả một ngày, cô lặn phía sau anh một đoạn, thể lực bắt đầu cạn kiệt.

Khương Chi vẫy tay với Thi Liên Chu, ló đầu ra khỏi rạn san hô.

Cô nhìn những khối san hô nhỏ trước mắt, chắc là do số lượng nhiều nên cô cũng không nhìn thấy gì.

“Anh đi trước đi, thuyền ở phía ngoài rạn san hô, chắc là Mạnh Lam đang đứng ở boong thuyền chờ em, anh liếc mắt là có thể thấy.” Khương Chi nhìn Thi Liên Chu, nói nhỏ.

Thi Liên Chu mím chặt môi, đưa tay chạm vào khuôn mặt hơi lạnh của Khương Chi, trầm giọng: “Ở đây chờ anh.”

Khương Chi gật đầu, đeo bình oxy, lặn xuống lần hai, tránh khỏi đám người Yamaguchi.

Tốc độ của Thi Liên Chu rất nhanh, không bao lâu đã biến thành một chấm đen, bơi đi xa.

Khương Chi bơi trong nước, cô không theo kịp nên chỉ có thể từ từ rút ngắn khoảng cách.

...

Bạn cần đăng nhập để bình luận