Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 133: Mua Bán Măng

Chương 133: Mua Bán Măng

Khương Chi muốn tối nay về lại bệnh viện, cho nên cả đoạn đường cô cũng không tiết kiệm tiền mà bắt taxi ra tới bến xe.

Sau hai tiếng đi đường thì cô về đến trấn Đại Danh, sau đó cô lại ngồi xe lừa về thôn Khương gia.

Mãi đến mười một giờ trưa cô mới về đến thôn Khương gia, dọc đường đi cô thông báo cho người trong thôn chuyển măng về nhà mình.

Trở về nhà, cô vào phòng bếp xem thử trước, nước kho thịt xem như không dùng được nữa, cô lại trở về phòng thì thấy phòng lạnh như băng, giống hệt như lúc cô vừa mới xuyên không đến đây, cảm giác có người ở mà cô tạo ra trong khoảng thời gian này cũng tiêu tan cả rồi.

Khương Chi thở dài.

Lúc này, giọng nói của Điền Hóa Mai vang lên ngoài sân: “Chi Tử, cháu đã về rồi à?”

Khương Chi ra ngoài xem thử, Điền Hoán Mai, Khương Đức Hải, Khương Trường Hưng và Điền Lệ, mỗi người đều vác hai sọt măng núi ở trên vai.

“Thím, cháu vừa mới về, mọi người đổ măng xuống đất đi, chúng ta tính tiền.”

Điền Hoán Mai vừa nghe cô nói lời này thì bà ấy lập tức nở nụ cười, vội vàng gọi người nhà đổ măng xuống đất, ngoài miệng còn nói rằng: “Ôi! Thím biết ngay cháu không gạt người khác mà.”

Khương Chi không lên tiếng, cô nhanh chóng đếm măng.

Mãi một lúc sau cô mới đếm xong hết số măng trên mặt đất, cô nói: “Thím, tổng cộng số măng của mọi người là một ngàn ba trăm mười sáu búp, một búp măng ba xu, cháu sẽ đưa cho mọi người ba mươi chín đồng bốn hào tám xu, cháu tính cho chẵn nhé, đưa cho mọi người bốn mươi đồng.”

Trong lúc Điền Hoán Mai và Điền Lệ vẫn còn đang dùng đầu ngón tay để tính tiền thì Khương Chi đã nói ra số tiền.

Khương Đức Hải rít một hơi thuốc lá, kinh ngạc nói: “Cháu gái, cháu thật sự đưa bốn mươi đồng sao?”

Khương Chi cười một tiếng, cô đếm bốn mươi đồng đưa cho họ rồi nói: “Lát nữa cháu còn phải trở về huyện Thấm, làm phiền chú nói với mọi người, tạm thời cháu sẽ không mua măng nữa, mọi người không cần lên núi đào thêm nữa, đợi cháu về rồi lại tính tiếp.”

Khương Đức Hải bất đắc dĩ lắc đầu một cái: “Bây giờ trên núi trơ trụi, không tìm ra được búp măng nào nữa rồi.”

Khương Chi nhướng mày, đào hết sạch măng rồi sao?

Điền Hoán Mai cầm tiền, bà ấy phàn nàn: “Còn không phải sao, bây giờ thật sự muốn tìm cũng tìm không ra rồi.”

Cả nhà Khương Đức Hải giúp cô đem măng vào trong phòng bếp rồi chất thành đống, những người khác cũng lần lượt tới cửa.

Khương Chi đếm số măng cho từng người, cô trả tiền, cũng không khỏi cảm khái người nhiều sức mạnh lớn.

Khoảng thời gian này, măng núi mọc um tùm, búp măng nào cũng rất nặng.

Chỉ trong thời gian ngắn như vậy thì cô đã thu hoạch được hơn cả vạn cân măng, cũng bỏ ra hơn một ngàn ba trăm đồng!

Lúc này, Bạch Hương Chi kéo theo Khương Đinh Hương, người đang tỏ ra không tình nguyện vào sân nhỏ, hai người đều cõng sọt trên lưng, bên trong là măng non nhọn hoắc.

Bạch Hương Chi cười nói: “Con gái, con thật sự mua măng núi à?”

Sự nghi ngờ hiện lên trong đôi mắt bà ta, nhưng mà người trong thôn đều đồn như vậy, chỉ là cô con gái chỉ giỏi ăn lười làm của bà ta sao lại giống như biến thành người khác vậy?

Khương Chi nhìn bà ta một cái, thản nhiên nói: “Đổ xuống đất đi.”

Bạch Hương Chi cũng nhìn ra Khương Chi không muốn để ý đến mình, mặc dù trong lòng bà ta không thoải mái nhưng bà ta vẫn nói: “Ừ.”

Bà ta đổ hết số măng trong sọt của mình và Khương Đinh Hương xuống đất, Khương Chi lựa ra những búp măng bị hỏng như thường lệ, đếm từng cái một rồi nói: “Tổng cộng hai trăm hai mươi bốn búp măng, một búp ba xu, tổng cộng sáu đồng bảy hào hai xu.”

Khương Chi vừa nói vừa đếm tiền đưa cho họ.

Bạch Hương Chi nhận tiền, bà ta nghiêm túc đếm lại một lần, không có vấn đề gì.

Bà ta nói với vẻ mặt phức tạp: “Con gái, con mua măng làm gì thế? Có số tiền này mua ít lương thực tốt biết bao? Hơn nữa con muốn mua măng thì phải nói với mẹ trước chứ, sao tự nhiên lại để cho người trong thôn chiếm lợi, bây giờ Đinh Hương đính hôn, đến lúc đó chuẩn bị của hồi môn cũng cần một khoản tiền lớn mà. Còn có chị hai của con, lúc này con bé vẫn còn đang ở bệnh viện lo lắng tiền thuốc men, con...”

Bạn cần đăng nhập để bình luận