Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 916: Tôi Sợ Quá Đi

Chương 916: Tôi Sợ Quá Đi

Sau khi mắng Khương Chi, anh ta vẫn không quên “người của mình” cũng có mặt ở đây: “Trần Cẩm! Cô con mẹ nó là người chết à? !”

Trần Cẩm nhìn thấy cảnh tượng này thì sửng sốt, cô không biết nên bước đến ngăn cản hay đứng nguyên tại chỗ để xả cơn giận trong lòng.

Khuôn mặt Khương Chi thả lỏng, vẻ mặt đắc ý: “ Ân Đình, anh cầu xin tôi, nói không chừng tôi sẽ tha cho anh đó.”

“Cút!” Ân Đình nghiến răng rít ra một chữ, sau đó lại bị đánh một cú rất mạnh khiến anh ta đau đến nỗi sắp nôn cả bữa tối hôm trước, đầu óc choáng váng từng cơn, cảnh tượng bị người khác đánh đập dã man này, anh ta đã làm không ít, nhưng chưa bao giờ phải chịu đựng chuyện này.

Một loạt hành động này của Khương Chi, Ân Đình thật sự không nghĩ đến.

Ân Đình vốn tưởng rằng Khương Chi đến gặp Trần Cẩm, chỉ là để thuyết phục Trần Cẩm đi tố cáo anh ta mà thôi, nhưng anh ta không ngờ cô lại làm ra hành động bẩn thỉu ấu trĩ muốn chết như thế này, chỉ vì muốn đánh mình để trút giận?

Chuyện người trưởng thành sợ nhất chính là đối phương không hành động theo lẽ thường.

Điều đáng sợ chính là, Khương Chi là người bất thường nhất.

Khương Chi hoàn toàn không quan tâm đến cái sự cứng đầu của n Đình, cô hơi nhếch khóe môi, cô chỉ vào má mình để ra hiệu cho Mạnh Lam, Mạnh Lam hiểu ý, mấy cú đấm tiếp theo đều đánh vào mặt Ân Đình, đòn đánh của anh ấy mạnh đến mức Ân Đình đau đến mức rên rỉ, nhưng anh ta vẫn không van xin.

Trần Cẩm ở bên cạnh nhìn mà sợ hãi, cô nói: “Nếu còn đánh nữa thì sẽ thật sự đánh chết người đó!”

Không phải Trần Cẩm quan tâm đến Ân Đình, cô ta hận không thể để Khương Chi đánh chết Ân Đình ngay bây giờ, nhưng rõ ràng cô ta không ngu ngốc như vậy, nếu cô ta không mở miệng cầu xin Khương Chi, sau chuyện này, Ân Đình nhất định sẽ khiến cô ta sống không bằng chết.

Khương Chi nhàn nhã đến gần Ân Đình, người đang cuộn tròn trên mặt đất, cô giơ tay lên, ra hiệu Mạnh Lam tạm thời dừng lại.

“Tôi mặc kệ anh có muốn ra tay với nhà họ Hoắc hay không, nhưng hôm nay chỉ là một sự cảnh cáo, từ nay về sau chúng ta nước sông không phạm nước giếng, đương nhiên, nếu như anh không thể nuốt được cục tức này, tôi đợi anh đến báo thù bất cứ lúc nào, nhưng mà đến lúc đó, ai chết ai sống, vậy thì chưa biết được đâu.”

Khương Chi khẽ thở dài một tiếng, nhưng lời nói lại mang vẻ lạnh lùng nhàn nhạt.

Ân Đình cử động một chút, anh ta nằm bẹp xuống đất, đột nhiên khẽ cười một tiếng, tiếng cười càng lúc càng to.

Khóe môi Khương Chi giật giật, cô giẫm lên đầu gối n Đình, dùng sức đè xuống mấy cái.

Ân Đình đau đớn co giật mấy cái, nhưng anh ta vẫn cười lạnh nói: “Khương Chi, Khương Chi, cô đợi đó cho tôi, kiếp này nếu tôi không thể rút hết gân cốt của cô ra thì tôi uổng công làm người!”

Khương Chi giả vờ sợ hãi nói: “Tôi sợ quá đi.”

“Hô hô hô. . .” Ân Đình cười lạnh, anh ta gằn từng chữ một, nói với vẻ căm hận thấu xương: “Không phải cô đã ngàn dặm xa xôi chạy đến Hồng Kông để tìm đứa nhỏ sao? Chờ đến khi nhìn thấy thi thể của bọn nó, chắc cô sẽ không đắc ý như vậy nữa đúng không?”

Khương Chi dừng lại, lặng lẽ bấm nút tắt của máy ghi âm trong tay.

Cô cụp mắt nhìn Ân Đình, nhấc chân giẫm lên ngực anh ta, cúi người xuống, nhẹ giọng nói: “Nếu anh muốn chết thống khoái chút, vậy hay là tôi thành toàn cho anh nhé.”

Nghe vậy, cả người Ân Đình căng thẳng, anh ta không nói nữa.

Khương Chi nheo mắt lại, trong lòng đang suy nghĩ có nên giết anh ta hay không.

Lúc này, có một giọng nói xa lạ vang lên bên ngoài con hẻm: “Ông chủ? Ông chủ? !”

Vệ sĩ của Ân Đình đã tìm đến đây rồi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận