Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 979: Không Muốn Ôm Hận Mà Chết

Chương 979: Không Muốn Ôm Hận Mà Chết

Hoắc Thế Quang thản nhiên nhìn thoáng qua Hoắc Thế Chi, anh ấy chỉ im lặng trả lời cho sự bi thương của Hoắc Thế Chi.

Anh ấy biết Hoắc Thế Chi khó xử, cũng biết cuộc sống của chị gái mình bên cạnh Ân Đình không khác gì cái chết nhưng Cam Đường của anh ấy chết đau đớn như thế, thê thảm như vậy, anh ấy không muốn có bất kỳ liên quan gì đến nhà họ Ân nữa.

Còn về chị gái ruột của mình, nếu cô ta muốn tiếp tục ở lại bên cạnh Ân Đình thì anh ấy sẽ không còn là em trai của cô ta nữa.

Hoắc Thế Quang nói xong thì quay đầu nhìn quan tài của Triệu Cam Đường một lần nữa, sau đó mới quay người rời đi.

Anh ấy không ở lại chỗ này lâu hơn, cũng không chờ đến ngày Triệu Cam Đường được hạ táng. Hoắc Thế Quang đến vội vàng, rời đi cũng vội vàng nhưng lại khiến những đầu óc của những người tham dự tang lễ hôm nay đều mờ mịt, không hiểu gì.

Hôm nay Hoắc Thế Quang đến đây làm gì?

Vì sao Hoắc Thế Quang lại đánh Ân Đình?

Ý nghĩa trong lời nói của Hoắc Thế Quang chính là muốn cắt đứt quan hệ với chị gái của mình là Hoắc Thế Chi sao?

???

Yến Linh nhìn theo Hoắc Thế Quang đã đi xa, cô ta hơi nghi ngờ, lúc quay đầu định hỏi Khương Chi thì thấy cô đã đứng dậy, cũng chuẩn bị rời đi như Hoắc Thế Quang. Xem ra Khương Chi không có ý định tiếp tục ở lại tham gia náo nhiệt.

Khương Chi vừa rời khỏi nhà họ Dương, cô lập tức nhìn thấy Hoắc Thế Quang chuẩn bị đón xe rời đi.

“Chờ đã!”

Hoắc Thế Quang quay đầu nhìn Khương Chi, bờ môi của anh ấy đã trắng bệch, anh ấy không nói chuyện.

Khương Chi lung lay chìa khóa trong tay mình: “Anh đi đâu? Tôi đưa anh đi!”

Hoắc Thế Quang im lặng một lúc, sau đó phất tay để taxi rời đi, anh ấy nói với Khương Chi: “Đến… Sân bay.”

Với Hoắc Thế Quang mà, nói hai chữ “sân bay” này không khác gì bùa đòi mạng anh ấy, mỗi lần nhớ đến hay nói ra miệng thì trái tim anh ấy như bị đâm thành ngàn lỗ, đau đớn vô cùng.

Khương Chi nhìn anh ấy, cô gật đầu.

Lên xe, Hoắc Thế Quang ngồi cạnh ghế lái, anh ấy chủ động lên tiếng trước: “Chờ tôi trở về Hồng Kông rồi thì Ân Đình cũng sẽ không tiếp tục ở lại thành phố Thanh này nữa, dù sao chuyện ở đây cũng chỉ là chuyện nhỏ, chiến trường vẫn phải diễn ra ở Hồng Kông.”

Đuôi lông mày của Khương Chi nhếch lên, giọng điệu thản nhiên: “Anh ta rất hận tôi, nói không chừng sức hấp dẫn của tôi vẫn lớn hơn anh một ít.”

Rốt cuộc Ân Đình có đuổi theo Hoắc Thế Quang về Hồng Kông hay không thì không cần đợi thêm bao lâu sẽ biết thôi.

Hoắc Thế Quang cười châm biếm, vẻ mặt không có hứng thú.

Khương Chi lái xe không nhanh, mắt vẫn luôn nhìn về phía trước, thản nhiên hỏi thăm: “Khó khăn của anh đều ở Hồng Kông, một mình anh quay về như thế không sợ mất mạng sao?”

“Trên đời này còn có thứ gì khiến tôi sợ hãi chứ?” Lời này của Hoắc Thế Quang mang đầy ý tự giễu nhưng ánh mắt anh ấy lại tràn ngập bi thương.

Chuyện đáng sợ nhất cuộc đời anh ấy đã xảy ra rồi.

Khương Chi cau mày, cô có thể nghe thấy sự dứt khoát trong lời nói của Hoắc Thế Quang, xem ra lần này trở về Hồng Kông, anh ấy không có ý nghĩ sẽ còn sống, những gì anh ấy sẽ làm cũng chỉ là đòn phản công trước khi chết, Hoắc Thế Quang sẽ tàn nhẫn cắn Ân Đình một nhát mới thôi.

Trong lòng anh ấy đã có ý chết.

Khương Chi mím môi: “Mạng của anh được đổi lấy từ mạng của Triệu Cam Đường, anh chắc chắn muốn giày xéo chính mình như thế sao?”

Bất chợt Hoắc Thế Quang khẽ giật mình, ánh mắt anh ấy cũng cứng lại trong chớp mắt.

Bàn tay đặt trên đùi Hoắc Thế Quang cuộn chặt lại, anh ấy cũng không biết trả lời câu hỏi này thế nào.

“Báo thù mà để kẻ thù tổn thương một ngàn nhưng lại tự làm mình tổn hại tám trăm là cách làm ngu xuẩn, nếu chưa tìm được cơ hội có thể một kích giết chết đối phương thì phải ẩn núp, một đời dài như thế, rồi sẽ tìm được cơ hội mà thôi.”

Lời nói của Khương Chi rất nhẹ nhàng nhưng chui vào tai Hoắc Thế Quang lại rất nặng nề.

Anh ấy hiểu ý nghĩa trong lời nói này của Khương Chi chính là không muốn anh ấy ôm hận mà chết.

Bạn cần đăng nhập để bình luận