Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 589: Tới Trường Mẫu Giáo

Chương 589: Tới Trường Mẫu Giáo

Trường mẫu giáo duy nhất ở trấn Đại Minh nằm ở lối vào phố Tụ Hoa, nhưng không thuộc về phạm vi của phố Tụ Hoa.

Trường mẫu giáo của nhà máy đường thị trấn Đại Minh.

Nhìn tên đoán nghĩa, đây thực chất là một chương mẫu giáo liên kết với một nhà máy đường, được xây dựng chủ yếu để tạo điều kiện thuận lợi cho việc chăm sóc con của công nhân viên chức trong nhà máy, tuy nhiên, do sự phát triển ổn định của Trung Quốc, điều kiện quản lý của trường hợp cũng được cải thiện, cũng bắt đầu nhận trẻ em ở bên ngoài có độ tuổi phù hợp để đi học mẫu giáo.

Khương Chi cảm thấy rất hài lòng khi nhìn ngôi trường mẫu giáo với sân chơi bằng phẳng và những bức tường được sơn trắng xóa trước mặt.

Theo như cô được biết thì trường mẫu giáo này có khoảng 6-7 trăm học sinh, hơn nữa được cung cấp bữa ăn, để tăng cường dinh dưỡng cho bọn trẻ, thực đơn nấu ăn của trường mẫu giáo không ngừng thay đổi sau mỗi một tuần, rau dưa tươi mới, thịt, trứng, sữa,... đều theo chính sách của nhà nước, có thể được ưu tiên mua trước.

Tất nhiên, tốt thì tốt nhưng tiền học phí cũng không hề rẻ.

Ở trường mẫu giáo này, học phí của con cái công nhân viên trong nhà máy được giảm một nửa, học phí của những đứa trẻ ở bên ngoài là khoảng 30 đông mỗi học kỳ, không bao gồm chi phí ăn uống.

Gì vậy, trường học này cũng được coi là một trường mẫu giáo có chi phí học tập cao.

Lúc Khương Chi đến nơi cũng là lúc mấy đứa trẻ bắt đầu lên lớp.

Cô dẫn bốn đứa bé đến phòng làm việc của viện trưởng. Viện trưởng là một người phụ nữ mang cảm giác của thời đại mới, mái tóc ngắn lượn sóng, đeo kính mắt, mặc một bộ quần áo công sở màu xám được may cẩn thận.

“Đồng chí, cô đưa con mình đến học sao?” Lưu Tuệ nhìn Khương Chi và bốn nhóc con xinh đẹp thì hơi ngạc nhiên.

Khương Chi gật đầu, khẽ cười nói: “Vâng, hôm nay tôi muốn đưa mấy đứa bé đến tìm hiểu trước, nếu phù hợp thì để mấy anh em học ở đây.”

“Mấy anh em? Cả bốn đứa bé đều đến trường sao?” Lưu Tuệ đứng dậy, đẩy kính mắt lên, ánh mắt bà ấy nhìn Khương Chi hơi kỳ lạ.

Nhà trẻ của họ nổi tiếng có giá học phí rất cao, mà dân chúng ở trấn Đại Danh đông đảo nên số lượng trẻ nhỏ cũng không hề ít, thế nhưng số lượng trẻ nhỏ của nhà máy đường đã chiếm hơn phân nửa, trẻ con từ bên ngoài đến khoảng một trăm đứa, mà phần lớn đều là những đứa trẻ thuộc gia đình giàu có.

Nhưng dù như vậy, mỗi khi nhà họ đưa con mình đến nhà trẻ và đóng học phí thì trên mặt luôn lộ vẻ tiếc tiền, đau như cắt da cắt thịt vì học phí quá cao.

Người ta đóng tiền học một đứa bé đã đau lòng như thế rồi, huống hồ là bốn đứa bé.

Khương Chi cũng không thèm để ý vẻ mặt ngạc nhiên của viện trưởng, cô đưa tay ôm bốn đứa bé lại, giọng nói vừa trong trẻo vừa êm tai: “Đây là bốn anh em sinh tư, thiếu một đứa cũng không được, nếu đã muốn đi học thì phải để tất cả cùng đi.”

“Sinh tư sao?” Lưu Tuệ càng giật mình.

Nhắc đến thì ca sinh tư mà bà ấy chỉ nghe nói đến một lần duy nhất chính là nhà ở thôn Khương Gia kia…

Thoáng chốc, ánh mắt bà ấy nhìn Khương Chi càng có sự thay đổi nhiều hơn. Không thể nghi ngờ gì hơn vì tỷ lệ sinh tư quá thấp, người phụ nữ trước mắt bà ấy rất có thể chính là người phụ nữ kém cỏi, thanh danh hỏng bét ở thôn Khương Gia kia rồi, thế nhưng bà ấy đã nghe người ta đồn rằng người phụ nữ đó đã bán hết con cái của mình, tại sao mà bây giờ lại đưa con đến đây đi học?

Trong thoáng chốc, trong lòng Lưu Tuệ cũng cảm thấy phức tạp.

Bà ấy không biết nên dùng thái độ gì để đối mặt với Khương Chi, nói thế nào thì Khương Chi cũng là “người có tiếng tăm”.

Lông mày của Khương Chi hơi cau lại, cô không muốn tiếp tục lãng phí thời gian nữa: “Viện trưởng không giới thiệu trường học với tôi sao?”

Lưu Tuệ im lặng một lát lại nói: “Đi thôi! Tôi dẫn mọi người đi tham quan một vòng.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận