Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 485: Chờ Anh Chở Lại

Chương 485: Chờ Anh Chở Lại

Khương Chi xếp bản thảo lại, hắng giọng, chớp mắt nói: “Không còn sớm nữa, buồn ngủ rồi sao?”

Lời vừa ra khỏi miệng, cô đã không nhịn được âm thầm phỉ nhổ chính mình một trận. Hay lắm, đúng là một nữ phụ háo sắc ra vẻ đàng hoàng!

Thi Liên Chu co giật khóe môi, giọng nói khàn đi: “Anh còn có việc phải ra ngoài.”

Dứt lời, anh đã lập tức đi đến trước tủ quần áo, chọn một bộ u phục màu xám, bên trong là áo sơ mi cổ nhọn.

Thi Liên Chu hoàn toàn không thấy xấu hổ khi cởi khăn tắm ra, chậm rãi thay quần áo vào trước mặt Khương Chi. Trời sinh đã có dáng người như một cái móc áo, khi ăn mặc lịch sự thì khí thế trên người càng tăng cao và sắc bén hơn, cả người đều lộ khí chất tự phụ, cũng khiến người ta không dám đến gần.

Khương Chi sững sờ ngồi đó, cô cố gắng che giấu vẻ thất vọng hiện lên mặt mình.

Cô đã chuẩn bị xong cả rồi! Muốn đùa với cô phải không?

Đàn ông chó má!

Thi Liên Chu đeo đồng hồ lên, giọng nói trầm thấp, du dương, chọc ghẹo người ta: “Thời gian còn sớm lắm, em có thể ra ngoài đi dạo. Anh nghe Cố Tuyển nói chợ đêm ở Hồng Kông rất náo nhiệt.”

Đột nhiên Thi Liên Chu giữ chặt cằm cô, một tay ôm eo thon của cô, cúi người, đôi môi lạnh đặt một nụ hôn xuống cái cổ tinh tế của cô, dọc theo cổ, tiếp tục nụ hôn triền miên ở môi, răng môi va chạm vào nhau, dịu dàng mà mập mờ.

Rất lâu sau đó, nụ hôn mới kết thúc.

Ngón cái của Thi Liên Chu vẫn vân vê ở cái cằm của Khương Chi, anh thấp giọng dụ dỗ: “Chờ anh trở lại.”

Mãi đến khi anh rời đi, Khương Chi mới thở phào nhẹ nhõm.

Cô dùng ngón tay nhỏ thon của mình vuốt ve bờ môi đã sưng đỏ, trên gương mặt cũng bị nhuộm đỏ, cô cắn răng nói: “Cả hai đều là người mới, dựa vào cái gì anh lại biết nhiều như thế?”

Khương Chi không phục.

Cô là một người ở thời đại sau này xuyên đến đây, thế nhưng ở phương diện tán tỉnh thì cô lại không bằng một người bản xứ.

Nhưng nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, cho dù là một nữ chiến binh có kinh nghiệm đầy mình nhưng khi đối đầu với một người có vẻ bề ngoài như Thi Liên Chu thì chỉ sợ cũng không cầm cự qua ba chiêu.

Cô nghĩ cô chỉ có thể tạm thời tìm hiểu tài liệu từ sách vở mà thôi.

Tất nhiên cũng có thể thực chiến với Thi Liên Chu.

Khương Chi thu dọn lại đồ đạc, cô cũng không muốn quấy rầy đến Cố Tuyển đa sầu đa cảm nữa mà một mình ra khỏi tiểu khu, bắt xe đi dạo chợ đêm ở Hồng Kông phồn hoa.



Sự phồn hoa của Hồng Kông đã là danh bất hư truyền.

Vào những năm 80, mỗi khi hoàng hôn buông xuống, khắp nơi ở Hồng Kông cũng bước vào khoảng thời gian xa hoa, trụy lạc, nhà cao tầng, du thuyền nối đuôi nhau không dứt, đứng trong một khu chợ náo nhiệt, Khương Chi có cảm giác hốt hoảng, giống như trở lại đời trước.

Ở hai bên cầu lớn là những quần bán đồ ăn vặt, có Ma Lạt Thang, có bánh ngọt đặc biệt của Hồng Kông, hải sản, mùi thơm của đồ ăn tràn ngập trong không khí khiến Khương Chi cũng thèm.

Có đôi khi, cái người ta ăn không phải thực vật mà là bầu không khí.

Đời trước cô rất thích đến chợ đêm ăn xiên nướng, uống bia, bởi vì đã sống ở nhiều nơi nên cô có thể cảm nhận được sức hấp dẫn riêng của từng nơi.

Khương Chi đi dọc theo các sạp hàng, trong tay cô bưng một ly đồ uống, miệng ăn thịt xiên nướng, dáng vẻ và khí chất của cô hoàn toàn không khớp với một nơi thế này, cũng vì vậy mà hấp dẫn không ít ánh mắt của các thanh niên.

Nhưng thái độ của cô cũng khiến không ít người phải tự giác lùi lại.

Qua hết quầy ăn vặt là một số quầy bán quần áo, đồ trang sức, phụ kiện nhỏ làm quà tặng. Khương Chi đến một sạp hàng bán đồ trang sức, cô hứng thú nhìn một món đồ nho nhỏ, đủ màu rực rỡ phía trên.

Người bán hàng là một thanh niên, anh ta huýt sáo: “Cô gái xinh đẹp, cô muốn gì thì tùy ý lựa chọn thoải mái, giá cả rất rẻ.”

Anh ta nói một tràn bằng tiếng Quảng Đông, khẩu âm rất nặng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận