Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 923: Phải Làm Sao?

Chương 923: Phải Làm Sao?

Khương Đinh Hương khẽ gật đầu, thử dò xét nói: “Em đi vào nói với mẹ một tiếng, được không?”

Khương Chi nhún vai, không xem trọng lắm: “Tùy cô.”

Bạch Hương Chi chỉ là một nhân vật râu ria, Khương Đinh Hương có thể đi hay không thì bà ta cũng không quản được, chẳng qua bà ta cũng là một phiền phức nếu Khương Đinh Hương dẫn bà ta theo, nói không chừng trong tương lai còn có thể bị bán đi.

Khương Đinh Hương vội vàng chạy vào nhà, nói một tiếng với Bạch Hương Chi, còn chưa đợi bà ta phản ứng, Khương Đinh Hương đã vội chạy ra khỏi cửa, ngồi vào xe của Khương Chi, xe lăn bánh rời đi. Đến khi Bạch Hương Chi đi ra cũng chỉ nhìn thấy được đèn đuôi xe lóe lên mà thôi.

“Cô, họ đi đâu vậy?” Bạch La Lâm ngơ ngác nhìn Bạch Hương Chi. Làm thế nào mà nói đi là đi ngay như thế?

Bạch Hương Chi nắm chặt tay, mày cau lại, trong lòng cảm thấy bất an.



Khương Đinh Hương theo Khương Chi về nhà, cô ta nhìn thấy ngôi nhà lộng lẫy thế này thì cực kỳ mất tự nhiên.

Khương Đinh Hương ngồi vào bàn, ăn mì Dương Xuân Khương Chi làm cho, do dự nói: “Chị, chị nói em nên đi nơi nào thì tốt?”

Khương Chi ngước mắt nhìn cô ta rất lâu, thản nhiên nói: “Đến thủ đô đi!”

“Thủ đô sao?” Khương Đinh Hương hít vào một hơi khí lạnh. Với cô ta mà nói, thành phố Thanh đã là một nơi dừng chân tốt lắm rồi, càng đừng nói đến thủ đô, một người phụ nữ không có bản lĩnh gì như cô ta đến thủ đô thì có thể làm được gì?

Khương Chi chậm rãi ăn hết mì của mình, cô cầm khăn lau khóe miệng, cực kỳ thản nhiên nói: “Tôi sắp mở nhà xuất bản ở thủ đô, cô có thể học chụp ảnh, sau này làm việc cho nhà xuất bản.”

Khương Đinh Hương suýt ngừng thở: “Học chụp ảnh sao?”

Cô ta đi học còn chưa được mấy năm, bây giờ lại muốn đi học chụp ảnh sao?

Khương Đinh Hương bất an, vặn lấy vạt áo mình, ngập ngừng nói: “Chị, học chụp ảnh rất đắt, em… Em vẫn nên làm một số việc như quét dọn thì hơn, em sợ mình làm không được mấy công việc quá phức tạp như thế.”

Khương Chi nhìn Khương Đinh Hương, giọng điệu bình thản: “Tôi đầu tư, cô học hành, sau này làm công cho tôi. Chẳng qua nếu cô học hành không tốt, tôi sẽ lập tức đưa cô về thôn Khương Gia.”

Cô không hề xem Khương Đinh Hương là em gái ruột của mình, tuy nhiên sau khi đã xảy ra nhiều chuyện như thế, người này đã thay đổi rất nhiều, giúp cô ta rời khỏi thành phố Thanh xem như một ân tình không hề nhỏ, sau này Khương Đinh Hương làm việc cho cô chắc chắn sẽ tận tâm tận lực hơn.

Quan trọng nhất chính là hiện tại trong tay cô không có người, dùng đến Khương Đinh Hương cũng xem như tận dụng hết tác dụng của cô ta.

Khương Đinh Hương nghe Khương Chi nói thì vẻ mặt cô ta vô cùng nghiêm túc, cô ta im lặng nắm chặt hai tay, trịnh trọng nói: “Chị, chị yên tâm! Em nhất định sẽ học hành thật tốt! Nhất định sẽ không phụ lòng tín nhiệm của chị dành cho em!”

Khương Chi từ chối cho ý kiến, cô chỉ gật đầu.

Cứ như vậy mà Khương Đinh Hương mang theo một bầu nhiệt huyết rời khỏi thành phố Thanh, lên đường đến thủ đô.

Trước khi đi, cô ta vẫn không quên để lại một lá thư cho Bạch Hương Chi, trên đó viết rõ cô ta quyết tâm rời đi, kèm theo một lời hứa suông chờ sau này kiếm được tiền sẽ đón bà ta.

Hai tay Bạch Hương Chi run rẩy nắm chặt lá thư, bà ta không biết mình nên phản ứng thế nào.

Bà ta muốn nổi trận lôi đình mà chất vấn Khương Chi, vì sao lại dạy Khương Đinh Hương vứt bỏ người làm mẹ là mình nhưng khi đối diện với ánh mắt lạnh lùng của cô, tất cả những lời muốn nói đều bị nghẹn lại ở cổ họng, chỉ có thể im lặng mà nuốt cơn giận này xuống.

Trái lại, bà ta không những không thể nổi giận mà còn phải cẩn thận dỗ dành Khương Chi: “Con gái, bây giờ Đinh Hương đi rồi, nếu nhà họ Dương tức giận… Mẹ phải làm thế nào?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận