Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 985: Nhờ Giúp

Chương 985: Nhờ Giúp

Khương Chi nhíu mày, im lặng một lúc mới nói: “Ngày mai. Đêm nay chúng ta đến nhà khách Cẩm Trình một chuyến, ta muốn gặp Hoắc Thế Chi.”

Mạnh Lam cau mày, anh ấy hơi khó xử nói: “Gặp Hoắc Thế Chi sao? Bà chủ, e rằng chuyện này không dễ dàng.”

Ngón tay trắng muốt của Khương Chi gõ lên mặt bàn, cô nói ra từng chữ một, giọng nói lạnh lùng mà bình tĩnh: “Cho dù Hoắc Thế Chi có chết cũng phải là cái chết có giá trị, cô ta phải là một vũ khí sắc bén nhất cho Hoắc Thế Quang công kích nhà họ Hoắc.”

Nhà khách Cẩm Trình.

Khương Chi đi theo Mạnh Lam vào nhà khách Cẩm Trình, họ không đến quầy lễ tân mà đi thẳng đến phòng của Thôi Tử Tiện.

Nhắc đến cũng trùng hợp, thế mà phòng của Thôi Tử Tiện cũng chỉ cách phòng của Ân Đình và Hoắc Thế Chi một bức tường, như thế này rất tiện cho cô gặp được Hoắc Thế Chi, chỉ là vẫn phải chờ cho đến khi Ân Đình rời khỏi căn phòng, mà trong chuyện này vẫn không thể thiếu sự phối hợp của Thôi Tử Tiện.

“Khương Chi?” Thôi Tử Tiện mở cửa ra nhìn thấy Khương Chi thì rất bất ngờ.

Khương Chi không có thời gian nói nhảm, cô nói ngắn gọn: “Thôi Tử Tiện, ngày mai chúng ta quay lại thủ đô, buổi tối hôm nay anh giúp tôi một chuyện, tôi có thể cho anh một khoản tiền, một khoản mà sau khi anh trở về vẫn có thể dùng đến.”

Ý cười bên môi của Thôi Tử Tiện cứng đờ, ánh sáng trong mắt trở nên ảm đạm với tốc độ mà mắt thường cũng nhìn ra.

Anh ấy hít sâu một hơi, nói: “Cô bước vào trước đi!”

Khương Chi và Mạnh Lam bước vào phòng, ngồi lên ghế sô pha, Thôi Tử Tiện rót nước cho hai người, sau khi ngồi xuống mới nói: “Tôi không cần tiền của cô, cô có gì cần giúp thì cứ nói, tôi sẽ không từ chối đâu.”

Nói đến đây, giọng nói của anh ấy cũng lộ vẻ đắng chát.

Từ một ý nghĩ sai lầm ở ngày đó về sau, mối quan hệ giữa anh ấy và Khương Chi trở nên cực kỳ ảm đạm, anh ấy sốt ruột muốn thay đổi tình trạng này nhưng lại không biết nên làm thế nào, mà Khương Chi thì giống như một tảng băng cứng, tránh xa người ngàn dặm.

Hôm nay vất vả lắm mới có thể giúp cô, làm sao anh ấy còn muốn đòi thù lao?

Khương Chi nhìn Thôi Tử Tiện, nói: “Cách âm ở đây thế nào?”

“Cách âm?” Thôi Tử Tiện sững sờ, anh ấy nhìn Khương Chi rất kỳ quái.

Trên mặt Thôi Tử Tiện hơi đỏ lên, anh ấy che giấu bằng cách dùng tay đẩy gọng kính vàng lên, trái lại trông anh ấy càng tăng thêm vẻ thiếu niên chưa có nhiều kinh nghiệm.

Mặc dù thẹn thùng nhưng Thôi Tử Tiện vẫn hắng giọng, nói: “Cách âm ở đây không tính là quá tốt, vẫn có thể nghe thấy động tĩnh. Nhưng cô hỏi chuyện này làm gì?”

Khương Chi chỉ về phía căn phòng của Ân Đình và Hoắc Thế Chi: “Vậy anh có từng nghe thấy động tĩnh từ căn phòng này chưa?”

Thôi Tử Tiện mím môi, nhíu mày nói: “Hình như phòng sát vách này là một đôi vợ chồng, tình cảm của hai người bọn họ… Cũng tính là hòa thuận nhưng tôi chưa từng nhìn thấy họ. Làm sao vậy? Cô biết vợ chồng họ sao?”

Khương Chi gật đầu: “Tôi và người phụ nữ ở sát vách này quen biết đã lâu rồi, tôi muốn tâm sự với cô ta nhưng chồng cô ta là người có vấn đề về đầu óc, luôn phòng bị để chúng tôi không gặp nhau, vì vậy không biết anh có thể nghĩ cách dẫn người chồng của cô ta rời khỏi đây không?”

Người bên cạnh Ân Đình đều biết đến cô, mà trùng hợp là Thôi Tử Tiện lại ở sát vách phòng, nếu để Thôi Tử Tiện đến gõ cửa phòng của Ân Đình, tóm lại sẽ không khiến ai nghi ngờ cả, có thể lợi dụng cơ hội cho Hoắc Thế Chi một ít thời gian.

“Dẫn chồng của cô ta rời đi sao?” Thôi Tử Tiện im lặng một lúc.

Mạnh Lam đang bò sát lên tường để lắng nghe động tĩnh ở sát vách nhưng vẫn chưa nghe thấy gì.

Một lúc sau, Thôi Tử Tiện mới trầm ngâm nói: “Hay là thế này đi, tôi có thể nói phòng ở sát vách quá ồn, để phục vụ gọi hắn xuống lầu, như vậy hắn sẽ không cần dẫn vợ mình đi theo xuống dưới.”

Khương Chi ngẫm nghĩ, rồi gật đầu: “Vậy làm phiền anh!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận