Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 533: Trở Về Trấn Đại Danh

Chương 533: Trở Về Trấn Đại Danh

Dưới ánh trăng, Khương Chi dẫn Hổ Tử chào tạm việt với Cận Phong Sa.

Lúc đi về bệnh viện, Hổ Tử rầu rĩ không vui cúi thấp đầu, mặc cho Tiểu Qua có trêu đùa như thế nào thì cậu bé vẫn nhất quyết không há mồm, đến tận khi Cẩu Tử sờ sờ đầu cậu bé, đơn giản nói: “Đi về thôi.”

Hổ Tử ngẩng đầu, nhìn thấy đôi mắt trắng đen rõ ràng của Cẩu Tử, không biết tại sao nhưng tâm trạng của cậu bé đã tốt hơn một xíu.

Cậu bé nghĩ, ở bên cạnh các anh em ruột, chắc là sẽ vui hơn khi ở cạnh lão Cận chứ?

Trở lại bệnh viện, Khương Chi bắt đầu thu dọn đồ vật, đừng thấy là thời gian ở huyện Thấm không dài, nhưng mà đồ vật tích góp được cũng không ít, riêng quần áo thôi là đã có hai bao lớn, càng miễn bàn đến những đồ vật linh tinh khác, lại còn có thêm một chiếc xe đạp.

Cũng may sáng mai bọn họ đã thuê xe đi, xe taxi có thể nhét đầy đồ vật.

Tiểu Qua biết tâm trạng của Hổ Tử không tốt, nên lôi kéo mấy anh em thi đấu ếch nhảy xa, chơi như vậy trong chốc lát thì những điều không thoải mái đều tan thành mây khói, thanh âm vui đùa của bọn nhỏ ầm ĩ không dứt bên tai.

Khương Chi đứng ở một bên nhìn, trên gương mặt xinh đẹp cũng lộ ra ý cười.

Cuộc sống sinh hoạt chính là như vậy, có nhân khí mới tốt.

Sáng sớm hôm sau, Khương Chi dẫn theo bốn đứa nhỏ, bao lớn bao nhỏ ngồi lên xe taxi, đi về đường trấn Đại Danh.

Một tháng trước, cô còn ở trấn Đại Danh bán thịt kho, bên cạnh chỉ có một đứa con là Tiểu Qua.

Một tháng sau, cô trở về huyện Thấm, mở một nhà xuất bản, cửa hàng đồ cổ cũng dần có hình dáng, tuy rằng việc làm ăn ở cửa hàng quần áo tạm thời tuyên bố phá sản nhưng ai mà biết mai sau sẽ có cảnh tượng như thế nào chứ?

Quan trọng nhất là, trong hành trình trở về còn có bốn đứa con, một đứa cũng không thiếu.

Có lẽ là do tâm trạng vui sướng nên đường đi vốn buồn chán tẻ nhạt trước đây cũng cảm thấy thú vị hơn rất nhiều, bên tai còn có giọng nói đang ngân nga thơ cổ của Tiểu Qua, ngẫu nhiên còn xen lẫn vài câu khoác lác của Hổ Tử, còn có tiếng gió nhàn nhạt, tóm lại là rất hài hòa.

Lúc đến trấn Đại Danh, mới có hơn mười giờ sáng.

Khương Chi treo bao lớn bao nhỏ ở trên xe đạp, buộc một ít vào yên sau rồi đẩy chiếc xe đạp nặng trịch, bên cạnh có bốn đứa nhóc đi theo, đi thẳng đến hướng ngõ Trúc Lan.

Ánh mặt trời chiếu vào trong ngõ nhỏ và trong sân, cũng chiếu lên trên người mẹ con Khương Chi.

Cửa sắt của mỗi nhà đều mở rộng, có người bưng chậu nước giặt đồ, chà giày bông, có phụ nữ tụ tập thành một nhóm cắn hạt dưa nói chuyện phiếm, thấy Khương Chi và mấy đứa con thì còn tò mò nhìn xung quanh, sợ bỏ lỡ tin tức mới nhất.

Thật vất vả mới tới cổng số 08 ngõ Trúc Lan.

Bên cạnh cửa có một tấm biển, ở trên dùng chữ Khải viết mấy chữ “Nhà xuất bản Thanh Phong Du”

Khương Chi dừng xe đạp, vẻ mặt Hổ Tử hiếm lạ ngó vào trong xem, cười nói: “Đi, đi vào thôi.”

Hổ Tử nhìn thoáng qua ánh mắt của cô, sau đó laị mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, khuôn mặt nhỏ căng ra, bước nhanh vào cửa, Tiểu Diệu và Tiểu Qua rất quen thuộc với nơi này, khuôn mặt nhỏ mỉm cười, Cẩu Tử có vẻ mặt bình tĩnh trước sau như một, giống như là mặc kệ ở nơi nào thì cậu bé cũng đều có thể tiếp nhận.

Khương Chi vừa vào cửa, liền nhìn thấy cây đã xanh lá.

Tiểu viện được dọn dẹp sạch sẽ, góc tường còn có mấy bồn san hô.

San hô giống như từng bông hoa anh đào, có xanh có hồng, còn có rất nhiều bụi màu cam trong suốt, rất xinh đẹp.

“Bà chủ?!” Trên mặt Tiểu Bân có nụ cười vui vẻ, sau khi phản ứng lại thì vội vàng chạy tới đẩy xe đạp hộ Khương Chi, vừa đẩy vừa nói to vào trong: “Phó chủ biên, phó chủ biên, nhanh tới đây, bà chủ đã trở lại.”

Giọng nói của cậu ấy vang dội, rất nhanh, Phó Đông Thăng đã chạy ra từ tiệm.

Khương Chi vừa nhìn thấy Phó Đông Thăng, bỗng nhiên nhớ tới chuyến đi Cảng Thành này của mình, quên mất việc mua thiết bị.

Bạn cần đăng nhập để bình luận