Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 873: Trừ Khi Tôi Chết

Chương 873: Trừ Khi Tôi Chết

Nghe được những lời này, vẻ mặt của Trần Cẩm nháy mắt trở nên hoảng hốt.

Người đẹp, ai mà không thích chứ?

Cô ta nhớ năm đó, Ân Đình cũng từng nói như vậy với cô ta, chẳng qua người đẹp lúc đó không phải Khương Chi mà là cô ta.

Nghĩ đến đây, Trần Cẩm liền nở nụ cười tự giễu.

Ân Đình giơ tay xoa xoa khuôn mặt của Trần Cẩm, liếm môi nói: “Ngày mai Khương Chi chắc chắn sẽ còn đến Phan Gia Viên, cô cũng đi đi, nhất định phải để cô ta thấy thương hại cô, tốt nhất là nên buông lòng đề phòng với cô, nếu như cô ta có thể mời cô làm cố vấn cho cửa hàng đồ cổ của mình thì càng tốt hơn.”

Trần Cẩm nghiến răng nghiến lợi, nhỏ giọng nói: “Nếu anh đã có người yêu thích mới, vậy đợi sau khi anh thành công rồi, có thể thả tôi đi không?”

Ân Đình hơi nhếch môi, đưa tay muốn chạm vào mặt của Trần Cẩm, nhưng Trần Cẩm lại co rúm lại, lùi lại một bước.

Sắc mặt của Ân Đình trở nên lạnh lùng, tát vào mặt Trần Cẩm một cái, khiến mặt cô ta bị lệch sang một bên, gằn giọng nói: “Muốn rời đi à? Trừ khi tôi chết!”

Sắc mặt của Trần Cẩm trong phút chốc trở nên xám xịt như tro tàn.

……

Sáng sớm hôm sau.

Sở Khác mang theo tâm tình kích động đi đến Vịnh Lâm Phong, anh ấy lập tức nín thở khi nhìn thấy kho thuốc được sắp xếp gọn gàng trước mắt.

Anh ấy sinh ra trong một gia đình có truyền thống y học lâu đời, có bẩm sinh yêu thích với các loại dược phẩm, vừa nhìn kho thuốc tràn đầy, với những loại thuốc mà anh ấy chưa bao giờ thấy kia, cả người không khỏi hưng phấn xoay quanh, đôi mắt cũng nheo lại.

Khương Chi cũng không làm phiền Thi Liên Chu và Sở Khác, dẫn theo Hồ Vĩnh Chi sáng sớm đã đến đây đi Phan Gia Viên, đi theo cô, còn có Mạnh Lam, người vừa vội vã trở về từ Hồng Kông.

Không có gì bất ngờ, khi họ ở bên ngoài của Phan Gia Viên, lại tình cờ gặp được Trần Cẩm cố ý đến đợi ở đây.

Tối hôm qua Trần Cẩm vừa ăn một trận đòn roi, hôm nay tính cách lại vẫn ôn hòa đến lạ thường: “Cô Khương, chúng ta cũng coi như là người quen cũ, không biết tôi có thể gọi cô là A Chi, cô cũng có thể gọi tôi một tiếng chị Trần không?”

Khương Chi im lặng nhìn cô ta một lúc lâu, sau đó đột nhiên cười nhẹ, bình tĩnh nói: “Chị Trần.”

Bọn họ muốn tiếp cận cô, thật trùng hợp, cô cũng có rất nhiều chuyện muốn nói với Trần Cẩm.
DOC FULL.V N - K h o t r u y ệ n d i ch m i ễ n p h í


Cô đã từng nói rồi, không sợ trộm cướp chỉ sợ bị trộm nhớ mong, nếu Trần Cẩm và Ân Đình đã quyết tâm muốn ra tay với cô, vậy thì cô cũng không thể để hai người đó thất vọng được, tất nhiên, nếu có thể thuyết phục được Trần Cẩm đứng ra tố cáo Ân Đình, vậy cũng coi như một chuyện tốt.

Trần Cẩm hơi khựng lại một chút, sau lại giả cười gọi: “A Chi.”

Không hiểu sao, trong lòng cô ta lại có một dự cảm không tốt, luôn cảm thấy với tính tình của Khương Chi, không nên có phản ứng như vậy.

“Chị Trần cũng muốn đi tham quan Phan Gia Viên sao? Cùng đi chứ?” Khương Chi hoàn toàn không hề quan tâm đến ý nghĩ trong lòng của Trần Cẩm, cười haha, đưa ra lời mời giống như mong muốn của cô ta.

Cảm giác kỳ lạ trong lòng Trần Cẩm càng thêm mãnh liệt hơn.

Sau khi vào Phan Gia Viên, Khương Chi bắt đầu dạo qua từng quầy hàng một ở đây.

Cô trông rất xinh đẹp, khiến người ta nhìn khó mà quên được, hơn nữa hôm qua cô còn dẫn theo Hồ Vĩnh Chí đi tiêu xài rất nhiều tiền ở đây, hôm nay các chủ quán ở Phan Gia Viên nhìn thấy Khương chi lại đến, tất cả bọn họ đều dùng đủ loại thủ đoạn, cố gắng hết sức để giới thiệu các mặt hàng trong gian hàng của mình.

Khương Chi cũng không rảnh rỗi, nhìn thấy món đồ cổ thích hợp đều sẽ bỏ tiền ra mua, thỉnh thoảng còn cùng Trần Cẩm nói mấy câu.

“Em muốn mở cửa hàng kinh doanh phải không?” Hôm nay Trần Cẩm tỏ ra rất hòa nhã, khi nói chuyện đều mang theo ý cười, sợ đắc tội với Khương Chi, khiến cô không cho cô ta đi theo.

Trần Cẩm lăn lộn trong xã hội nhiều năm, muốn lấy lòng một người cũng không khó.

Bạn cần đăng nhập để bình luận