Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 850: Thay Đổi Thành Người Khác

Chương 850: Thay Đổi Thành Người Khác

Cố Trừng cũng không đợi Khương Chi lên tiếng, đã dẫn đầu mỉm cười vươn tay nói: “Khương Chi, xin chào, nghe danh không bằng gặp mặt.”

Nụ cười trên môi cô ấy dịu dàng, không hề mang theo cảm xúc nào khác.

Khương Chi liếc nhìn cô ấy một cái, đưa tay ra bắt lấy tay của cô ấy: “Cô Cố, chào cô.”

“Cô Khương khách sáo quá, cứ gọi tôi Cố Trừng là được.” Cố Trừng chớp chớp mắt, mỉm cười nói.

Khóe miệng Khương Chi hơi nhếch lên, nghe theo lời phải nói: “Cố Trừng, xin chào.”

Cố Trừng nhìn dáng vẻ không chút sợ hãi rụt rè, ánh mắt trong sáng như gương của Khương Chi, cảm xúc phức tạp trong lòng cũng dịu đi rất nhiều, bình tĩnh nói: “Ánh mắt của lão ngũ rất tốt, nghe nói hai người sắp kết hôn rồi à?”

Trên mặt Khương Chi tràn đầy ý cười, thẳng thắn nói: “Chúng tôi đã đi đăng ký rồi.”

Cô cũng không phải kẻ ngốc, đối mặt với tình địch, cần phải nói ra những lời chặt đứt tơ tưởng của đối phương.

Cố Trừng quả nhiên có chút giật mình, nhưng rất nhanh lại nở nụ cười nói: “Vậy thì xin chúc mừng hai người nhé, xem ra tôi phải đến nhà họ Thi ăn tiệc cưới của hai người trước rồi, đừng lo, cũng sẽ không thiếu tiền mừng đâu!”

Khi nói chuyện, Cố Trừng còn tinh nghịch nháy mắt nhìn Khương Chi một cái.

Khương Chi cười khẽ: “Thế thì tốt quá, vậy thì đến lúc đó tôi sẽ ngồi đợi nhận được tiền mừng dày cộp của cô nhé.”

Nói xong hai người nhìn nhau cười.

Bầu không khí trong lần đầu tiên gặp mặt giữa Khương Chi và Cố Trừng rất hòa hợp, khiến Hạ Mộ Thanh đứng bên cạnh cũng thở phào nhẹ nhõm.

Trong nhà ai mà không biết chuyện Cố Trừng thích Thi Liên Chu chứ, nhưng mà cô ấy khác với Tưởng Nguyên Trinh, là một cô gái rất phóng khoáng, biết Thi Liên Chu không có tình cảm gì với bản thân, cho nên chưa bao giờ đến nhà làm phiền ai cả, là một cô gái tốt.

Nếu không thì hôm nay mẹ chồng cô cũng sẽ không để Khương Chi đến nhà họ Cố.

Cố Trừng nhìn xung quanh nói: “Chị Mộ Thanh, hai người tìm chỗ ngồi trước đi, em đi chào hỏi và tiếp đón những người khác.”

Hạ Mộ Thanh gật đầu, Cố Trừng thấy vậy mới rời đi.

“Đi thôi, A Chi, chúng ta ngồi vào bàn bên đó đi, đợi lát nữa mẹ và những người khác nói chuyện xong sẽ đến đó.” Hạ Mộ Thanh chỉ vào một bàn tiệc rồi nói.

Khương Chi gật đầu đáp lại: “Vâng ạ.”

Bàn này còn chưa có ai ngồi, hai người liền ngồi xuống, nhỏ giọng nói chuyện tán dóc.

Hạ Mộ Thanh nhấp một ngụm nước ấm, quay đầu nhìn Khương Chi nói: “Chị nghe anh cả của hai đứa nói, lão ngũ chuẩn bị mở một nhà máy sản xuất dược phẩm?”

Thời đại này, có rất ít nhà máy dược phẩm tư nhân, dược phẩm, là thứ mang lại lợi nhuận và có nghĩa to lớn trong bất kỳ thời đại nào.

Khương Chi cũng không hề giấu giếm, gật đầu nói: “Đúng ạ, bọn em đang bắt đầu tìm nhà máy.”

Hạ Mộ Thanh thở dài nói: “Từ nhỏ lão ngũ đã là đứa trẻ có nhiều ý tưởng, sau này thằng bé rời khỏi đại việc, không ai trong nhà biết thằng bé đang làm gì, lúc này thằng bé muốn mở nhà máy dược phẩm, thật sự là nằm ngoài dự đoán của mọi người, nhưng mà thằng bé có mối quan hệ trong lĩnh vực này cũng không khiến mọi người cảm thấy có gì kinh ngạc cả.”

Khương Chi chỉ cười, không nói chuyện.

Cô cũng không ngờ rằng Hạ Mộ Thanh lại có niềm tin vào Thi Liên Chu như vậy.

Hạ Mộ Thanh cười nói: “Chị và anh cả em kết hôn sớm, lúc đó lão ngũ vẫn còn chưa rời khỏi đại viện, tính cách cậu ấy lạnh lùng, không thích nói chuyện, nhưng cậu bé là đứa trẻ có năng lực, trong nhà chúng ta cũng chỉ có cậu ấy là người suýt chút nữa nối nghiệp ông cụ, chỉ tiếc lúc trước xảy ra chuyện đó, lão ngũ có ác cảm với cả gia đình, sau đó cũng……”

Nhắc đến chuyện này, Hạ Mộ Thanh không nhịn được thở dài.

Người thanh niên trẻ tuổi đầy nhiệt huyết và quyết đoán trong quân đội năm đó dường như đã hoàn toàn thay đổi thành một người khác.

Bạn cần đăng nhập để bình luận