Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 453: Không Chấp Nhận Người Con Dâu Như Vậy

Chương 453: Không Chấp Nhận Người Con Dâu Như Vậy

Ngày ấy, cô ta đưa đứa nhỏ đến trường tiểu học thay chị cả, lúc vừa đến đây thì đụng phải một chiếc xe hơi, một thanh niên cao ráo bước xuống xe, xem thế nào cũng không giống một người nông thôn tầm thường, người ta còn ngồi xe hơi nên càng hợp tiêu chuẩn của cô ta.

Sau một phen nghe ngóng, cô ta mới biết được trường tiểu học lại ẩn giấu một thanh niên ưu tú thế này!

Nhà ở huyện Thấm, cuộc sống giàu có, ngoại trừ công việc hơi kém cỏi ra thì những phương diện còn lại đều xuất sắc, tối thiểu là không có ai trong thôn Khương Gia này có thể vượt qua anh ấy, huống hồ An Thiên Tứ còn đẹp trai, nếu cô ta có thể gả cho người này thì cũng xem như một mối hôn nhân tốt.

Cô ta không có nhiều cơ hội tiếp xúc với đàn ông, vất vả lắm mới có một mục tiêu nên nhất định không thể bỏ qua.

Còn về phần bị người bên ngoài bàn tán, cô ta cũng không bận lòng.

Khương Quế Hoa cười rất nhẹ nhàng, ánh mắt cô ta nhìn An Thiên Tứ giống như có thể phát ra ánh sáng: “Thầy An, anh tuyệt đối đừng khách sáo với em, em có thể bưng trà, đổ nước cho anh, giúp anh quét dọn sạch sẽ, có việc gì cần anh cứ việc lên tiếng!”

“Đồng chí Khương Quế Hoa, ở chỗ này của tôi thật sự không làm phiền đến cô, cô về đi!” An Thiên Tứ cũng không chịu nổi cô ta quấy nhiễu, anh ấy đưa tay vuốt lấy thái dương đau nhức, hai ngày vừa qua anh ấy đã bị làm phiền đến mức quá mệt mỏi.

Anh ấy luôn khách sáo, lễ độ với các nữ đồng chí, sở dĩ anh ấy để Khương Quế Hoa vào đây cũng bởi vì Khương Chi.

Đây là chị gái của cô, cho dù mối quan hệ giữa hai người bọn họ chẳng hề tốt.

“Thầy An, em…”

Khương Quế Hoa còn chưa dứt lời thì Khương Chi đã lên tiếng cắt ngang: “Thiên Tứ, sao trở về đây cũng không nói một tiếng?”

Giọng nói của Khương Chi rất trong trẻo, còn mang theo chút lạnh lùng.

An Thiên Tứ bỗng quay người lại, vừa nhìn thấy Khương Chi thì trong cổ họng anh ấy như có chút chua xót.

Khương Quế Hoa nắm chặt tay mình, ánh mắt cô ta nhìn Khương Chi lóe lên tia sáng sắc bén nhưng rất nhanh đã biến mất.

Cho dù cô ta không có đầu óc nhưng cũng có thể nhìn ra nguyên nhân An Thiên Tứ có thiện ý và khách sáo với mình cũng bởi vì Khương Chi, vì vậy cho dù cô ta vô cùng chán ghét, ghen tỵ với Khương Chi nhưng chưa bao giờ dám nói xấu Khương Chi trước mặt An Thiên Tứ.

Khương Chi đến gần, cô vượt qua Khương Quế Hoa, khóe môi cong lên: “Thiên Tứ, trước khi về đây, dì Lâm còn nói với tôi rằng dì ấy muốn tìm cho anh một người vợ hiền, tôi nghĩ không bao lâu nữa anh sẽ bị gọi về xem mắt.”

Sắc mặt An Thiên Tứ cứng đờ, cổ họng nhúc nhích rất khó khăn: “Vậy à?”

“Tất nhiên rồi.” Khương Chi khẽ cười, rồi gật đầu.

Khương Quế Hoa đứng một bên bị người ta làm lơ cắn chặt răng, cô ta cố gắng nở nụ cười: “Em sáu, sao em lại đến đây?”

Khương Chi co giật khóe môi, con ngươi hơi híp lại: “Em sáu? Thế nhưng trước kia chị mở miệng là một tiếng Khương Chi Tử cơ mà. À đúng rồi, Khương Quế Hoa, nhà chị xảy ra chuyện rồi, Khương Tả Phong ở trong xưởng lén lút qua lại với một quả phụ, còn sinh ra một đứa con trai, mẹ chị treo cổ tự tử, chị không chạy về xem thế nào à?”

Khương Quế Hoa chấn động, bờ môi run rẩy: “Làm sao có thể? Mày đánh rắm!”

Lông mày Khương Chi khẽ cau lại, cô kéo An Thiên Tứ lùi lại hai bước, chỉ về phía Khương Quế Hoa, giọng nói vô cùng bình tĩnh, kèm theo thái độ xem thường: “Thiên Tứ, anh vẫn nên tránh xa hạng phụ nữ thô tục thế này thì tốt hơn, tôi nghĩ dì Lâm cũng không chấp nhận một người phụ nữ trong miệng chỉ chất đầy những lời nói thô tục làm con dâu đâu.”

An Thiên Tứ không nhịn được bật cười nhưng anh ấy vẫn rất phối hợp mà khẽ “ừm” một tiếng: “Tôi biết rồi.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận