Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 638: Tranh Cãi

Chương 638: Tranh Cãi

Lê Sơ lại xấu hổ cười một tiếng: “Bây giờ cả nhà của Trương Anh Tử đang ở thủ đô kiếm sống, em đã từng gặp cô ấy nhưng nhìn cô ấy mỗi ngày đều rầu rĩ không vui, trong lòng rất hối hận, luôn muốn chính miệng mình nói một tiếng xin lỗi với chị.”

Giọng nói của Khương Chi rất thản nhiên, không nhanh không chậm mà “à” một tiếng.

Quả nhiên, dù đã rời khỏi trấn Đại Danh thì Trương Anh Tử vẫn lựa chọn tìm kiếm Lê Sơ giúp đỡ, tạm thời không đề cập đến sự khác nhau với nguyên tác nhưng trái lại tuyến tình cảm của hai người này dần dần trùng khớp với trong tiểu thuyết rồi.

“Chị… Có phải chị vẫn còn giận cô ấy không?” Lê Sơ nhíu mày, nhỏ giọng hỏi một câu.

Khương Chi lắc đầu: “Nhà bọn họ đã trả giá đắt, xem như đã tính toán xong rồi, chị còn tức giận cái gì chứ? Lê Sơ, có một câu em vẫn phải hiểu rõ, con người đã lựa chọn làm gì đó thì không thể hối hận.”

Sắc mặt Lê Sơ hơi ngạc nhiên.

Cậu ấy biết, ý nghĩa trong câu nói này của Khương Chi chính là cô và Trương Anh Tử sẽ không còn gặp nhau nữa.

Trong thoáng chốc, cậu ấy cũng không biết vì Khương Chi quả quyết như vậy khiến mình hoảng hốt, hay là vì Trương Anh Tử buồn khổ như thế nhưng không nhận được sự thông cảm mà cảm thấy đau đầu.

Khương Chi cũng không có lòng dạ muốn thăm dò tình hình của Trương Anh Tử với Lê Sơ, cô nói: “Nhà xuất bản Thanh Phong Du đã mở rồi, trong đó vẫn có phần trăm lợi nhuận của em, em tự nghĩ cách đến nhà xuất bản lấy đi!”

Nghe thấy lời này, Lê Sơ vui vẻ hẳn lên, sau đó lại chần chờ nói: “Nhưng khi đó người lấy được giấy phép là anh năm Thi, em cũng không phải làm gì, làm sao lại không biết xấu hổ mà nhận lợi nhuận của nhà xuất bản chứ?”

Dứt lời, cậu ấy lại giận dỗi, Lê Sơ luôn cảm thấy nếu lúc ấy mình không kết nối anh năm Thi thì làm sao Thi Liên Chu có thể nhanh chân đến trước chứ?

Khương Chi cười: “Cho dù không phải em lấy được giấy phép nhưng em đã hỗ trợ kết nối, cũng nhờ vậy mà giúp chị kiếm được tiền vốn thành lập nhà xuất bản, cho dù thế nào thì một phần lợi ích của nhà xuất bản vẫn phải chia cho em. Nếu em vẫn cảm thấy ngại khi cầm phần tiền này thì sau này nhà xuất bản Phong Thanh Du mở ở thủ đô thì em hãy làm công tác tuyên truyền nhiều hơn, em có thể làm được không?”

Lê Sơ gật đầu rất trịnh trọng: “Chị, chị yên tâm đi!”

Cậu ấy ngẫm nghĩ một lát, lại nói: “Em không vội cầm phần trăm lợi nhuận ở nhà xuất bản, khi nào có thời gian thì nói tiếp.”

Bản thân cậu ấy cũng không phải người thiếu tiền, trước đó cậu ấy đồng ý hỗ trợ Khương Chi cũng không phải vì muốn kiếm tiền mà vì muốn chứng minh năng lực của chính mình.

Đột nhiên Lê Sơ lại chỉ về phía người phụ nữ mặc áo cưới vừa rẻ vào một góc: “Hà? Đó là cô dâu và anh của em.”

Khương Chi cũng ngoái đầu nhìn theo, đuôi mắt cô hơi nhếch lên. Đó đúng là Trương Nhân và Lê Minh, không biết hai người họ đang nói chuyện gì mà sắc mặt của Lê Minh thì tái nhợt, dáng vẻ giống như đang tranh cãi, hiển nhiên là vì Trương Nhân nói mấy lời không hay gì đó rồi.

Vì khoảng cách quá xa nên Khương Chi không nghe rõ hai người họ đang nói gì, chỉ thấy nói xong còn xô đẩy nhau.

Lê Sơ cau mày, lập tức chạy về phía đó.

Anh trai của cậu ấy là một tên ngốc, hôm nay là ngày vui của nhà họ Lê bọn họ, cũng không thể ra tay với cô dâu chứ?

Bạn cần đăng nhập để bình luận