Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 1029: Có Cách

Chương 1029: Có Cách

“Chúng ta bàn bạc cách hàng động đi, nhanh chóng hoàn thành chuyện lớn này, rồi nhanh chóng quay về nước, cái nơi chim không thèm ỉa này, ông đây thực sự chán ngấy rồi.” Nguy Di nhắm mắt lại, trong giọng nói tràn đầy sự chán ghét nói.

Fujiwara Xuân Nại cụp mắt xuống, nhìn bàn tay đang đổ mồ hôi lạnh của mình, sau khi nghe được những lời của Nguy Di thì cô ấy khẽ mím môi.

Cô đã sớm biết anh ấy sẽ phải đi về, có gì mà phải khổ sở chứ?

Khương Chi liếc nhìn Fujiwara Xuân Nại một cái, sau đó ngồi xuống bên cạnh bàn, rót một cốc nước ấm.

“Cứ giao Fujiwara Mishizuka cho tôi, mọi người chỉ cần đi phóng hỏa là được.” Fujiwara Xuân Nại nhỏ giọng nói.

“Vậy Yumayani Taniichi thì sao?” Nguy Di liếc nhìn Thi Liên Chu hỏi.

Thi Liên Chu còn chưa kịp lên tiếng, Fujiwara Xuân Nại đã nhún vai, thờ ơ đáp: “Giết. Fujiwara Mỹ Tĩnh và Yumayani Taniichi đều phải chết, đến lúc đó Oishi Kiyoshi muốn giũ bỏ mọi trách nhiệm cũng khó.”

“Đợi khi lửa bùng lên, đám người của Yamaguchi bận rộn dập lửa, mọi người có thể lên thuyền, rời hỏi nước Nhật càng sớm càng tốt.”

“Chuyện còn lại cứ giao hết cho tôi.”

Lúc Fujiwara Xuân Nại nói kế hoạch này, vẻ mặt cô ấy tràn đầy lạnh nhạt, giống như một nữ sát thủ không có cảm tình, hoàn toàn không còn sự dịu dàng nhu tình tự ti khi đối mặt với Nguy Di.

Khương Chi uống nước, thẳng thắn nói: “Oishi Kiyoshi sẽ nghi ngờ cô.”

Fujiwara Haruna mỉm cười nói: “Vậy thì sao chứ? Chỉ cần tôi đứng ra khẳng định cái chết của Fujiwara Mỹ Tĩnh và Yumayani Taniichi là do Oishi Kiyoshi gây ra, vậy thì hắn ta có thể làm gì được tôi chứ? Gia tộc Fujiwara đã chết một cô con gái, hắn ta không dám giết tôi.”

Khương Chi lắc đầu, nói: “Chúng ta cần phải lên kế hoạch kín đáo hơn nữa.”

Mặc dù hành động của Fujiwara Xuân Nại cũng có thể mang lại lợi ích riêng cho cô ấy, nhưng suy cho cùng thì nguyên do của mọi chuyện cũng là do họ mà ra, nếu như mọi chuyện đã xảy ra, sau khi họ rời khỏi Nhật Bản thì tất cả những rắc rối sau đó đều sẽ đổ hết lên đầu cô ấy.”

“Nếu bây giờ chúng ta đã lên đảo, vậy thì hãy lên kế hoạch kín đáo hơn một chút, không đến mức không có sơ hở gì, nhưng ít nhất cũng khiến cho Oishi Kiyoshi không thể chối cãi được.”

Mặc dù cô không phải là người tốt gì, nhưng cô cũng không vô sỉ đến mức yên tâm thoải mái nhận sự giúp đỡ của người khác, sau đó lại đẩy hết trách nhiệm lên người đã giúp mình như vậy, tốt nhất là có thể giải quyết mọi chuyện một cách thật sạch sẽ, chút chính trực này cô vẫn có.

Nghe được giọng nói trong trẻo như nước của Khương Chi, Fujiwara Xuân Nại hơi giật mình.

Cô ấy ngước mắt nhìn về phía Khương Chi, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp.

Cô ấy đương nhiên biết Khương Chi nói những lời này là có ý gì, Khương Chi không muốn để người giúp đỡ như cô ấy rơi vào tình cảnh gian nan sau khi họ làm ra những chuyện rắc rối kia, cô ấy không ngờ, người đứng ra nói giúp cô ấy không phải là Nguy Di, mà lại là Khương Chi.

Tất nhiên, cô ấy cũng không hề có ý muốn oán trách Nguy Di.

Trong lòng cô chỉ biết ơn, kính trọng và thích anh ấy, cho dù có chết vì anh ấy cũng không hề hối hận, hôm nay có thể xuất hiện trước công chúng với tư cách là bạn gái của anh ấy cũng khiến cô ấy cảm thấy vui lắm rồi.

Nguy Di vắt chéo chân, nhếch miệng cười nói: “Chị dâu, những lời này của chị nói thì dễ lắm, cẩn thận như thế nào? Vốn dĩ chúng ta vội vã lên đảo, lúc này muốn nghĩ ra một kế hoạch kín đáo, chỉ e chúng ta còn chưa kịp nghĩ ra, đã bị Oishi Kiyoshi nhận ra rồi.”

“Nếu là tôi, tôi sẽ trực tiếp châm một ngọn lửa lớn thiêu chết hắn ta, nghĩ nhiều như vậy làm gì chứ?”

Giọng điệu của anh ấy cực kỳ lãnh đạm, Fujiwara Xuân Nại nghe vậy không khỏi căn môi.

Khương Chi không đồng ý liếc nhìn Nguy Di một cái, nói: “Tôi đã có biện pháp.”

“Biện pháp gì?” Nguy Di nhướng mày, anh ấy không cảm thấy có biện pháp nào có thể giải quyết vấn đề này một cách hoàn hảo cả. nếu là anh ấy, làm như vậy chẳng khác gì lãng phí thời gian, giết người mà, nghĩ nhiều như vậy chỉ khiến bản thân bị lộ nhanh hơn thôi.”

Khương Chi liếc nhìn Thi Liên Chu vẫn luôn ngồi im không nói gì bên cạnh mình, trên mặt mang theo nụ cười nói.

Thi Liên Chu cũng mỉm cười, trong đôi mắt phượng hẹp dài lại lóe lên một tia sáng nhỏ: “Trước khi muốn tiêu diệt người khác, trước tiên phải khiến bọn họ điên cuồng đã.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận