Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 540: Mẹ Cháu Là Người Có Tiền

Chương 540: Mẹ Cháu Là Người Có Tiền

Lão Hầu cũng mặc kệ những người còn lại nghĩ thế nào, ông ấy ghé vào cửa chính, gõ cửa, miệng thì la hét: “Xưởng trưởng Lý, xưởng phó Tăng, tôi là lão Hầu đây! Tất cả công nhân đã giải tán rồi, mọi người mở cửa ra trước đi! Có một nữ đồng chí muốn mua xưởng dệt.”

Không bao lâu sau, cửa lớn của công xưởng đã hé mở.

Lão Hầu lập tức vẫy tay với Khương Chi, sau đó đã tự chen người vào khe cửa trước.

Tiểu Ngự thích nhất là tham gia náo nhiệt nên cậu nhóc còn chưa đợi Khương Chi đến thì đã tự mình chạy vào theo sau lão Hầu, Khương Chi nhìn thấy cũng chỉ biết nhíu mày. Tật xấu thích chạy lung tung của nhóc con này phải thay đổi mới được, nếu không cô phải mua dây thừng buộc chặt thằng nhóc này lại.

Khương Chi ôm Tiểu Tông vừa bước vào cửa thì cửa lớn đã đóng “ầm” một tiếng, ngăn cách tầm mắt của mọi người bên ngoài.

Mọi người chỉ vào công xưởng, thầm mắng một tiếng “đồ phá sản” rồi chắp tay sau lưng mà giải tán.

Rất nhanh sau đó, chỗ đám đông tụ tập trước đó cũng chỉ còn lại một người phụ nữ đang xách theo một cái giỏ, cô ta có làn da hơi đen, dáng vẻ bề ngoài không tính là xinh đẹp nhưng nhìn khá vừa mắt, chỉ là sắc mặt cô ta hơi tiều tụy, nhìn dáng vẻ giống như đã không được ngủ ngon giấc mấy ngày nay rồi.

Cô ta nhón chân muốn nhìn vào bên trong cửa công xưởng, trong miệng lại lẩm bẩm nói: “Đó là Khương Chi Tử sao?”

Khương Chi Tử muốn mua công xưởng này hả?

Sắc mặt Khương Quế Hoa thay đổi liên tục mấy lần, trong đôi mắt lộ vẻ ghen ghét vừa tức giận, cô ta hung hăng trợn mắt, liếc nhìn cửa lớn của công xưởng, đột nhiên cô ta nhớ đến người phụ nữ đã tìm đến nhà mình thì trong đầu cũng xoay chuyển mấy vòng.

Trên mặt cô ta lập tức lộ ra ý cười, quay đầu rồi bước đi rất nhanh.



Khương Chi bước vào công xưởng cũng không biết Khương Quế Hoa suy nghĩ gì, tất nhiên cho dù có biết thì Khương Chi cũng không muốn phản ứng với cô ta.

Trong xưởng chỉ có hai người, một người đàn ông đã có tuổi, dáng người thấp, mập mạp và một người phụ nữ trông rất cao to, khỏe mạnh.

Người đàn ông thấp, mập vừa nhìn lão Hầu thì đã xoa tay, cười khổ: “Lão Hầu này, ông cũng biết tình hình trong xưởng của chúng ta rồi đó, thật sự không phải tôi không muốn trả tiền lương cho mọi người mà vì tình hình hiện nay… Ôi…”

Người phụ nữ khỏe mạnh cao lớn kia cũng than thở nhưng rất lâu sau đó bà ấy cũng không nói nên lời.

Lão Hầu nhìn dáng vẻ của hai người từng là lãnh đạo trước đây thì trong lòng cảm thấy rất khó chịu.

Ông ấy khoát tay nói: “Xưởng trưởng Lý, tôi hiểu nhưng bây giờ chúng ta không nói những chuyện này. Ông xem, vị nữ đồng chí này vừa mới nói muốn mua lại công xưởng, bây giờ trong xưởng đang nợ rất nhiều, vất vả lắm mới có người muốn mua, nếu có thể bán thì bán đi!”

Ông Lý lau mắt nhìn về phía Khương Chi.

Sắc mặt ông ấy hơi chần chờ: “Đồng chí, cô… Thật sự muốn mua xưởng dệt của chúng tôi sao?”

Không phải ông ấy xem thường người ta mà vì vị nữ đồng chí ở trước mặt này còn quá trẻ, đã thế còn dẫn theo hai đứa con, như thế này có thể có tiền mua công xưởng sao? Mà cho dù có thể mua thì cũng phải là chồng cô đến thương lượng mới tính.

Lão Hầu và Tăng Mỹ Mỹ đều nhìn về phía Khương Chi, ánh mắt của họ nhìn cô cũng không khác gì ông Lý, thế nhưng tất cả đều mang vẻ mong chờ.

Tiểu Ngự bất mãn vì biểu cảm này của họ, nhóc con nhíu mày, mặt mày đen xì, nói: “Ánh mắt kia của mấy người là có ý gì? Xem thường người ta đúng không? Mẹ của cháu là người có tiền đó! Hừ!”

Khương Chi không thay đổi sắc mặt kéo nhóc con này về, khóe môi cô lộ ý cười: “Nói đến làm ăn, tất nhiên phải thương lượng. Xưởng trưởng Lý, không bằng ông hãy nói các ông dự định bán công xưởng này với giá bao nhiêu, trước tiên hãy cho tôi một cái giá làm cơ sở!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận