Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 463: Em Nhớ Anh

Chương 463: Em Nhớ Anh

Khóe miệng Khương Chi chậm rãi cong lên, cô nhẹ nhàng nói: “Ừm. Thật ra em cũng nhớ anh rồi.”

Đã có được câu trả lời cho vấn đề trong lòng, cộng thêm cảm giác đau lòng Thi Liên Chu, cô đột nhiên thốt ra câu nói này, may mắn mà Thi Ninh Chu đã ra ngoài khi cô nghe điện thoại, chứ không ở bên cạnh lúc cô nghe điện thoại.

Một câu “nhớ anh” như vậy, nói rằng đã vượt qua trăm sông nghìn núi cũng không quá đáng.

Đầu bên kia lại trầm mặt.

Khương Chi cũng không cảm thấy ngượng ngùng, mi mắt cong cong, cô lặp lại lần nữa: “Thi Liên Chu, em nhớ anh.”

Một lúc lâu sau, một tiếng “ừm” lạnh lùng trầm thấp vang lên ở đầu bên kia điện thoại.

Mặc dù hai người cách nhau đường dây điện thoại, nhưng dường như bọn họ vẫn có thể nghe thấy nhịp tim của nhau.

Sau khi cúp điện thoại, Khương Chi giơ tay sờ lên gò má đang nóng bừng của mình, cô thở phào nhẹ nhõm, lớn đến như vậy rồi, nhưng đây là lần đầu tiên cô bày tỏ tình cảm với một người đàn ông, cảm giác này thật vừa lạ lùng vừa vi diệu, nhưng cũng khiến cô cảm thấy vui sướng trong lòng.

...

Hồng Kông.

Thi Liên Chu cúp điện thoại, đôi mắt phượng hẹp dài hơi cụp xuống, anh nhìn điện thoại trên bàn, đột nhiên mỉm cười, yết hầu của anh hơi rung lên, nốt ruồi son khẽ động khiến khuôn mặt tuấn tú nùng diễm của anh có thêm mấy phần quyến rũ.

“Điện thoại của ai mà cười vui vẻ thế?” Cố Tuyển đi xuống lầu, nhìn Thi Liên Chu đang ngồi trên ghế sô pha với nụ cười trên môi, anh ấy giống như vừa phát hiện ra một thế giới mới, liền ngồi xuống bên cạnh anh với vẻ mặt ngạc nhiên.

Anh ấy nhìn trái nhìn phải, xác định Thi Liên Chu thật sự đang cười, sau đó vội vàng kiểm tra điện thoại.

“Cậu bị trúng tà à?” Cố Tuyển tặc lưỡi ngạc nhiên.

Anh ấy đã quen biết Thi Liên Chu lâu như vậy, số lần anh ấy nhìn thấy Thi Liên Chi cười cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.

Khuôn mặt tươi cười của Thi Liên Chu đến cũng nhanh mà đi cũng nhân, đôi môi mỏng mím chặt, anh nheo mắt liếc nhìn Cố Tuyển, giọng nói trở nên lạnh lùng hơn một chút: “Tìm người thế nào rồi?”

Nhắc đến chuyện chính, vẻ trêu chọc trên mặt Cố Tuyển biến mất hoàn toàn.

Anh ấy khẽ cau mày: “Mặt mũi của tôi không có giá trị như cậu nghĩ, rất khó để liên lạc với nhà họ Hoắc.”

Vẻ mặt của Thi Liên Chu không vui cũng không tức giận, giọng nói của anh hơi tùy ý: “Chậc, tôi cũng muốn xem thử khó liên lạc đến mức nào.”

Khóe miệng Cố Tuyển giật giật, anh ấy trầm giọng nói: “Cậu đừng làm bậy, người Hồng Kông vốn bài xích người Đại Lục, nhà họ Hoắc lại là gia tộc hàng đầu ở Hồng Kông, bây giờ đang trong lúc quan hệ hai bên căng thẳng, chúng ta làm loạn ở đây thì chưa biết chuyện này lớn hay nhỏ đâu.”

Sắc mặt của Thi Liên Chu không thay đổi, anh rút một điếu thuốc ra rồi châm lửa, sau đó nhả ra từng làn khói trắng xanh.

Cố Tuyển nhìn thấy dáng vẻ thong thả ung dung không thèm để ý của Thi Liên Chu thì không nhịn được cảm thấy nhức đầu: “Cậu có đang nghe tôi nói không vậy? Tôi không biết cậu muốn liên lạc với nhà họ Hoắc để làm gì, nhưng cho dù là tôi hay là cậu thì chúng ta đều có thân phận đặc thù, đến Hồng Kông thì thôi vậy, nhưng gây chuyện thì không được đâu.”

Bây giờ, Hồng Kông và Đại Lục đang trong tình trạng đặc biệt: “Cùng nghe thấy tiếng gà tiếng chó, mà đến già đến chết cũng không qua lại với nhau.”

Tình hình bây giờ rất căng thẳng, hoàn toàn không thích hợp để gây chuyện.

Thi Liên Chu dùng đầu ngón tay kẹp điếu thuốc, anh hơi nheo mắt lại, lớn tiếng gọi: “Tạ Lâm!”

Tạ Lâm nghe thấy thấy anh gọi thì đi vào phòng, anh ấy còn ôm một chồng văn kiện trên tay: “Ngũ gia?”

Thi Liên Chu búng tàn thuốc, thấp giọng nói: “Gọi điện thoại về, sắp xếp giấy thông hành và vé máy bay đến Hồng Kông cho Khương Chi.”

“Được, tôi sẽ đi làm ngay.” Tạ Lâm gật đầu đồng ý, anh ấy ôm văn kiện đi ra ngoài.

Bạn cần đăng nhập để bình luận