Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 936: Ở Nơi Đất Khách Gặp Lại Người Quen Cũ

Chương 936: Ở Nơi Đất Khách Gặp Lại Người Quen Cũ

Mạnh Lam vẫn luôn đắm chìm trước bàn thức ăn cũng nhận thấy được điều gì kỳ lạ, anh ấy bình tĩnh đặt đũa xuống, đi đến bên cạnh Khương Chi, im lặng chặn tầm mắt của Thôi Tử Tiện, trong mắt tràn đầy sự cảnh cáo.

Vân Tường cảm giác được bầu không khí có chút khác thường, mỉm cười, hòa giải nói: “Bà chủ?”

“Vị này chính là đồng chí Thôi Tử Tiện, là người Thượng Hải, tất cả nguyên liệu vải vóc trong nhà máy chúng ta đều được nhập từ nhà máy của anh ấy, lúc này anh ấy đến đây là muốn làm quen với bà chủ, sau đó muốn thúc đẩy hợp tác giữa hai bên trong tương lai.

“Vậy sao?” Khương Chi đứng dậy, nhìn thẳng vào Thôi Tử Tiện.

Ánh mắt hai người chạm nhau, trong lòng Khương Chi trầm xuống, cô biết, người này thật sự là người mà cô đã gặp ở kiếp trước.

Sao anh ấy có thể đến được đây?

Thôi Tử Tiện thấy được sự cạnh giác và thờ ơ trong mắt của Khương Chi thì trong lòng anh ấy hiện lên một tia cay đắng, sau đó lại bình tĩnh lại, giọng điệu nghiêm túc và lịch sự nói: “Bà chủ Khương, mạo muội ghé thăm, xin hãy thứ lỗi cho tôi, tôi chỉ muốn cùng cô trao đổi một chút về ý định hợp tác trong tương lai thôi.”

“Tôi nghĩ, với tư cách là ‘người quen cũ’, bà chủ Khương sẽ cho tôi chút mặt mũi này phải không?”

Thôi Tử Tiện hít sâu một hơi, ý tứ trong lời nói của anh ấy cực kỳ rõ ràng.

Vân Tường sửng sốt, theo bản năng hỏi ngược lại: “Người quen cũ? Tử Tiện, cậu quen biết cô chủ của chúng tôi sao?”

Thôi Tử Tiện cười cười, giọng điệu quen thuộc: “Chắc là có thể xem như người quen, dù sao, trên thế giới này, cũng chỉ có tôi với cô ấy là người cùng một đường.”

Lời nói của anh ta rất ái muội, làm cho sắc mặt mọi người ở đây đều biến đổi.

Mạnh Lam nắm chặt tay, quay đầu nhìn Khương Chi, không tiếng động dò hỏi: Bà chủ, tôi có thể đánh anh ta không?

Sắc mặt Vân Tường trắng nhợt, nhưng thất thố cũng chỉ trong nháy mắt, bà ấy nhìn chằm chằm đôi mắt của Thôi Tử Tiện trong giây lát, vẻ mặt kiềm chế.

Trong khoảng thời gian ở chung này bà ấy đã hiểu rõ, Thôi Tử Tiện nhìn như ôn nhuận có lễ, nhưng trên thực tế rất khó tiếp xúc, chuyện anh ấy không muốn làm, không muốn thừa nhận thì cũng không ai có thể buộc anh ấy thừa nhận, cho nên, lời anh ấy nói chính là lời thật lòng.

Vân Tường gục đầu xuống, đáy mắt xẹt qua một tia giễu cợt.

Bà ấy nên sớm biết, người đàn ông giống như Thôi Tử Tiễn, sao có thể coi trọng bà ấy chứ? Anh ấy làm việc cùng bà ấy chỉ để quay trở về gặp bà chủ, thật đúng là toàn tâm toàn ý.

Vẻ mặt Phó Đông Thăng cũng ngu luôn, hoàn toàn không rõ Thôi Tử Tiện này đang làm cái gì.

Ông ấy nhìn về phía Khương Chi, hậu tri hậu giác nói: “Bà…bà chủ, hai người…hai người có quen biết sao?”

Khương Chi cẩn thận nhìn chằm chằm Thôi Tử Tiện, không có trả lời.

Nhưng, thái độ “Như gặp đại địch” này của cô đã làm mọi người hiểu rõ, hai người đúng là người quen cũ.

Thôi Tử Tiện nheo mắt, lông mi run rẩy, giọng nói lại bình tĩnh không nghe ra nửa phần phập phồng: “Xem ra bà chủ Khương không muốn nói chuyện với tôi nữa, vậy được rồi, lần sau có thời gian thì tôi sẽ đến thăm.”

Dứt lời, anh ấy quay người về phía sân bước ra ngoài.

Khương Chi nhíu mày, mím môi, cuối cùng vẫn lên tiếng gọi anh ấy lại: “Từ từ.”

Việc Thôi Tử Tiện đến đây rất kì lạ, gặp một người đến cùng một thế giới với cô, phản ứng đầu tiên của cô không phải là loại cảm giác vui sướng khi “Ở nơi đất khách gặp lại người quen cũ”, mà ngược lại tràn đầy đề phòng và cảnh giác, thậm chí vừa rồi trong lòng còn hiện lên một tia sát ý.

Cô cũng không hy vọng thế giới này có quá nhiều “đặc thù”, có lẽ sẽ có thể dẫn đến một ít tình huống và biến hóa khôn lường.

Vốn dĩ cô đã dần dần dung nhập thế giới này, không muốn dính đến thị phi, sinh ra biến cố.

Thôi Tử Tiện là một dị số, cô nhất định phải hỏi cho rõ ràng.

Hai tròng mắt Khương Chi hơi lóe, bình tĩnh nói: “Mọi người chờ ở đây, tôi dẫn anh ta đi ra ngoài.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận