Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 483: Tôi Là Khăn Lau Hả?

Chương 483: Tôi Là Khăn Lau Hả?

Thi Liên Chu lườm Cố Tuyển một cái, mở miệng nói một câu không mặn không nhạt: “Người yêu cũ kết hôn nên trong lòng khó chịu à?”

Cố Tuyển thở dài, lắc đầu nói: “Cũng không tính là khó chịu, chỉ cảm thấy phức tạp vì tất cả mọi người đều đã thay đổi rồi.”

Thi Liên Chu chợt cười lên, chỉ là nụ cười này lại không có nhiều nhiệt độ: “Cậu ba tuổi hả? Đi theo con đường văn nghệ gì à?”

“Chậc chậc, để tôi đa sầu đa cảm một lúc không được sao? Thi Liên Chu, trước kia cậu cũng đâu nhiều lời như vậy? Bây giờ thì thế nào? Kẹo cũng không nhét vào miệng cậu được à?” Mí mắt Cố Tuyển co giật, bị Thi Liên Chu châm chọc, trái lại đã khiến cảm giác phức tạp trong lòng anh ấy được giảm đi.

“Được rồi, xem thiệp mời của cậu đi! Tôi còn chưa no đâu.”

Dứt lời, Cố Tuyển gọi một món ăn, anh ấy muốn hóa đau buồn phẫn nộ thành thèm ăn.

Thi Liên Chu cũng không thèm liếc nhìn thiệp mời mà tiện tay đưa cho Khương Chi.

Khương Chi nhận thiệp mời, ánh mắt tập trung nhìn vào thời gian và địa điểm in trên thiệp.

Trên thiệp mời đều được in bằng tiếng Anh, thời gian là ngày kia, giữa trưa thứ bảy, địa điểm là du thuyền Oasis ở cảng Victoria.

Hiển nhiên hôn lễ của con gái nhà quyền thế như Hoắc Thế Chi làm sao có thể bủn xỉn cho được, toàn bộ quá trình hôn lễ đều được diễn ra trên du thuyền này trong suốt ba ngày hai đêm.

Khương Chi khép thiệp mời lại, ngước mắt nhìn Thi Liên Chu: “Anh chắc chắn Cẩu Tử sẽ có mặt ở đó chứ? Đây là yến tiệc trên du thuyền, không nhất định sẽ dẫn con nuôi theo, nếu chúng ta đi nói không chừng sẽ đúng lúc bỏ lỡ cơ hội tốt.”

Đôi mắt hẹp của Thi Liên Chu nhắm lại, giọng nói trầm thấp: “Cô ruột kết hôn, mặc dù con trai của Hoắc Thế Vinh yếu ớt nhưng cũng sẽ đến, mà cậu ta đến thì Cẩu Tử cũng sẽ đến.

Khương Chi nhìn anh, gật đầu nói: “Tóm lại cũng phải đến xem thế nào.”

“Tôi không đi với hai người đâu, người nhà họ Hoắc làm việc rất độc tài, hai người nhớ chú ý an toàn, cẩn thận mà đưa đứa nhỏ về.” Cố Tuyển nuốt một miếng bò bít tết xuống, rồi cầm khăn ăn lau khóe miệng.

“Cảm ơn.” Khương Chi cất thiệp mời, lễ độ nói một tiếng cảm ơn.

Cố Tuyển cười lắc đầu: “Cảm ơn gì chứ, Cẩu Tử cũng không khác cháu ruột của tôi, có thể giúp được thì tôi cũng vui.”

Dừng lại một lát, Cố Tuyển lại ném khăn ăn lên bàn, hơi nhún vai, giọng điệu giống như ghét bỏ: “Được rồi, ăn cũng no rồi, chúng ta đi thôi! Không thể không nói cơm Tây rất khó ăn!”

Thi Liên Chu cầm áo khoác lên, kéo Khương Chi ra khỏi nhà hàng.

Cố Tuyển nhìn theo bóng lưng phu xướng phụ tùy của hai người họ thì lầu bầu một câu: “Tôi là khăn lau hả? Dùng xong rồi ném ngay đúng không?”



Vừa trở về nhà, Cố Tuyển lập tức giam mình trong phòng, cũng không biết vì gặp lại Hoắc Thế Chi mà lửa tình cũ bùng cháy hay vì sự ngọt ngào giữa Thi Liên Chu và Khương Chi làm cho ngán đến mức tự kỷ luôn rồi.

“Anh ấy không sao chứ?” Khương Chi duỗi ngón tay chỉ về phía phòng của Cố Tuyển.

Thi Liên Chu nhìn cô, híp mắt lại một nửa nói: “Hay là em vào hỏi thử đi!”

Khương Chi lập tức không nói gì, chỉ vuốt lấy thiệp mời mà trở về phòng mình.

Thi Liên Chu nhìn thoáng qua cửa phòng đóng chặt, môi mỏng mím lại, chân dài bước lên phòng khách trên lầu, ngồi trên ghế sô pha, bàn tay trắng nõn thon dài nắm chặt điện thoại, trong điện thoại chỉ đổ chuông hai tiếng thì đã có người bắt máy.

Giọng nói của Thi Liên Chu vừa trầm thấp vừa lạnh lẽo: “Ngày kia nhà họ Hoắc tổ chức yến tiệc trên du thuyền, chuẩn bị đồ cho tốt.”

Chỉ nói vài câu như thế, anh cúp điện thoại, sau đó lại châm một điếu thuốc, hơi tựa đầu vào chỗ dựa lưng trên ghế, môi mỏng khẽ hút vào một hơi, lại phun ra một vòng khói, trong phòng khách lập tức có mùi thuốc lá thoang thoảng bay lượn quanh quẩn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận