Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 1020: Đóng Giả Làm Bạn Trai

Chương 1020: Đóng Giả Làm Bạn Trai

Fujiwara Xuân Nại thấy Nguy Di thế này, trong lòng cô ấy vừa chua xót lại vừa cảm thán: “Bây giờ sợ là không ai còn nhận ra anh nữa rồi.”

Nguy Di khựng lại.

Chính vì chưa từng có nhưng đột nhiên lại nhận được nên anh ấy mới để ý mà cẩn thận như vậy.

“Thứ tôi muốn chính là hiệu quả như vậy. Chờ sau khi trở về từ Nhật Bản, tôi sẽ dạy cho anh kỹ thuật này, chỉ cần có dụng cụ thì việc xóa bỏ vết bớt trên mặt anh sẽ trở nên đơn giản thôi, huống hồ sau này y học sẽ phát triển, có thể trừ bỏ tận gốc.”

Khương Chi ăn được non nửa bát cơm thì không muốn ăn nữa, cũng bởi vì Thi Liên Chu đút cho nên cô mới miễn cưỡng ăn được nhiều như vậy.

Khẩu vị trong mấy ngày nay của cô quả thật rất kém, ăn thêm một miếng sẽ lập tức buồn nôn mà nôn hết ra, mặc dù cô đã biết nôn nghén là triệu chứng bình thường khi mang thai nhưng đến khi chính bản thân mình trải qua mới hiểu được vất vả đến mức nào.

“Trừ bỏ tận gốc sao?” Môi của Nguy Di run lên, gần như không thể tin được tai mình vừa nghe thấy gì.

Vết bớt đã thúc đẩy anh ấy trở thành ác ma, mà nghiêm trọng hơn nữa là nó đã hành hạ anh ấy nhiều năm qua có thể biến mất sao? Đây là điều mà Nguy Di chưa từng dám nghĩ đến.

Đột nhiên Nguy Di cảm thấy thật ra bản thân mình cũng chỉ là một con người tầm thường, mà bản chất sâu trong người mình không hoàn toàn tàn nhẫn như vậy.

Khương Chi gật đầu, cô không keo kiệt cho người mình một số hy vọng: “Ừ, đến lúc đó tất cả chỉ là chuyện nhỏ.”

“Tốt quá! Cô Khương, thật sự cảm ơn cô!” Fujiwara Xuân Nại thở ra một hơi, cô ấy hết sức vui mừng vì tin tức mình vừa nghe thấy, nếu như có thể cô ấy thật sự hy vọng sau này Nguy Di sẽ được sống cuộc sống giống như bao người bình thường khác.

“Đến rạng sáng thì thuyền sẽ cập bến lên đảo Naki.” Thi Liên Chu uống mấy muỗng canh xong, anh đặt cái muỗng xuống nói.

Dạ dày của anh ấy đã được Khương Chi chiều hư, bây giờ bệnh đau bao tử đã không tái phát nữa nhưng khẩu vị thì trở nên bắt bẻ hơn.

“Chúng ta phải dùng thân phận gì để lên đảo?” Khương Chi không có quá nhiều hiểu biết về giới quý tộc của Nhật Bản, vì vậy nếu bọn họ ngụy trang thành quý tộc thì có dễ dàng bị vạch trần hay không, vì giữa quý tộc với quý tộc vẫn có sự qua lại, quen biết với nhau.

Nhưng nếu dùng thân phận của một người bình thường thì sợ rằng bọn họ sẽ không có cách đến gần Đại Thạch Thanh Tư.

Fujiwara Xuân Nại mím môi cười một tiếng: “Mọi người không cần quá lo lắng, tôi có cách.”

“Ồ?” Khương Chi ngạc nhiên.

Có lẽ ở nhà Fujiwara, Fujiwara Xuân Nại cũng có địa vị, nếu không cô ấy đã không thể vô duyên vô cớ cho người lạ lên thuyền mà không ai tra hỏi như thế. Chằng qua Khương Chi đoán có lẽ Fujiwara Xuân Nại là người vế dưới trong nhà họ Fujiwara nên muốn cô ấy dẫn bọn họ tham gia yến hội thì sợ là không dễ dàng gì.

Nguy Di nhìn về phía Fujiwara Xuân Nại.

“Chủ nhân của bữa tiệc này không phải tôi mà là em gái tôi Fujiwara Mỹ Tĩnh, cô ta thích Đại Thạch Thanh Tư nhiều năm nay rồi nhưng đối phương chưa từng đáp lại tình cảm của cô ta, mỗi lần gặp mặt cô ta thì Đại Thạch Thanh Tư giống như tránh còn không kịp.”

“Có tôi ở đây, Đại Thạch Thanh Tư sẽ không quá chú ý đến người của nhà họ Fujiwara chúng tôi, anh Thi và cô Khương chỉ cần đi theo tôi, đóng vai họ hàng xa của nhà Fujiwara chúng tôi là được, còn về thủ lĩnh thì…”

Fujiwara Xuân Nại ngước mắt nhìn Nguy Di thanh tú trước mặt mình, cô ấy cắn môi, ngập ngừng một hồi lâu mới thử thăm dò nói: “Chỉ có thể để thủ lĩnh thiệt thòi đóng vai bạn trai của tôi.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận