Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 524: Biến Đổi Về Chất

Chương 524: Biến Đổi Về Chất

Cố Tuyển cầm đũa, anh ấy không ngừng nuốt nước miếng và nhìn nồi nước lẩu đang sôi sùng sục, sa tế và cá phi lê đỏ rực đang không ngừng trôi nổi trong đó, kích thích vị giác của mọi người, bọn họ không ngừng chảy nước miếng.

Nguy Di cũng không quan tâm nhiều như vậy, anh ta trực tiếp động đũa.

Chấm miếng cá phi lê vào nước chấm, sau đó cho vào miệng thì cay nồng, một mùi thơm cực kỳ nồng đậm lan tỏa trong miệng, thấm vào từng tế bào trong cơ thể, mùi thơm mãnh liệt khiến người ta muốn nuốt trọn mà không quan tâm đến chuyện còn nóng hay không.

Anh ta thở dài, khẽ chậc lưỡi: “Một nồi lẩu, mấy miếng thịt, mấy người bạn thân ngồi uống với nhau mấy chén rượu, đây mới là cuộc sống chứ.”

Cố Tuyển nâng ly rượu lên, không biết do hơi nóng của nồi lẩu hay do mấy ngụm rượu mà khuôn mặt thoáng ửng đỏ, giọng nói hơi trầm thấp, mang theo một tia nhẹ nhõm và vui vẻ: “Hôm nay là một ngày tốt lành, nào, chúng ta cùng nâng ly!”

Thi Liên Chu và Nguy Di cũng không nói nhiều, ba người cùng nâng ly uống rượu vui vẻ.

Khương Chi đang ngồi bên cạnh đút Cẩu Tử ăn cá phi lê cà chua, vị chua ngọt, thịt cá trắng đỏ mềm mại, đúng là một bữa tối vô cùng ngon miệng.

Cẩu Tử vẫn luôn không có biểu cảm gì lại hạnh phúc đến nỗi híp mắt khi ăn cá phi lê, rõ ràng là món cá này rất hợp khẩu vị cậu bé, lúc cậu bé nhìn Khương Chi thì cũng không còn keo kiệt ánh mắt nữa, Khương Chi đút đồ ăn hơi chậm một chút thì sẽ nhìn thấy ánh mắt hối thúc của con trai.

Cô khẽ cười nhéo mũi Cẩu Tử, nhìn Thi Liên Chu đang uống rượu cùng bạn thân, sau đó ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao trên biển, trong giây lát cô cảm thấy thoải mái, có một cảm giác thỏa mãn khó tả.

Cô nghĩ rằng, câu chuyện cũng nên bước vào chương tiếp theo rồi.

Một đêm ở du thuyền trên biển, nhẹ nhàng lại thích ý.

Sáng sớm hôm sau, Khương Chi, Thi Liên Chu và Cố Tuyển tạm biệt Nguy Di rồi cùng nhau lên máy bay trở về thành phố Thanh, tất nhiên, Cẩu Tử, người đã lưu lạc bên ngoài khá lâu cũng trở về cùng bọn họ, có lẽ đã một năm rồi, cậu bé mới bước chân lên lãnh thổ của đại lục.

Khương Chi có chút băn khoăn về nhà họ Hoắc, dù sao thì bọn họ cũng đã quậy tanh bành bữa tiệc của nhà họ Hoắc rồi.

Nhà Hoắc tốt xấu gì cũng là người có máu mặt ở Hồng Kông, lần này bọn họ bị trấn áp, không còn một chút mặt mũi nào, không có gì đảm bảo rằng bọn họ sẽ không chó cùng rứt giậu, cho dù có Nguy Di ở đây thì cô cũng không muốn ở Hồng Kông Kông lâu hơn.

Hành trình về nhà vô cùng thuận lợi, cả nhóm đã hạ cánh an toàn xuống khu vực thành phố Thanh.

Thi Liên Chu mím chặt đôi môi mỏng, ngón tay thon dài ma sát lòng bàn tay, trầm giọng nói: “Em thật sự không muốn cùng anh về Bắc Kinh sao?”

Khương Chi lắc đầu, nheo mắt nhìn Cầu Tử ngoan ngoãn im lặng, nhẹ giọng nói: “Không về, chuyện này đợi một khoảng thời gian nữa rồi nói sau, mấy anh em Tiểu Diệu còn đang đợi em đưa Cẩu Tử về nhà.”

Thi Liên Chu nhìn cô với đôi mắt đen sâu thăm thẳm một lúc lâu, cuối cùng nói: “Mấy ngày nữa anh sẽ về, có chuyện thì gọi điện thoại, em biết số anh mà.”

“Được.” Khương Chi cười đáp lại.

Mối quan hệ giữa cô và Thi Liên Chu đã có bước nhảy vọt về chất, mặc dù bọn họ vẫn chưa nói rõ ràng thẳng thắng nói về mối quan hệ với nhau, nhưng mà cũng xem như là bạn trai bạn gái rồi, sau này mối quan hệ này có thể tiến thêm một bước nữa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận