Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 565: Hoàng Đế Không Vội, Thái Giám Đã Vội

Chương 565: Hoàng Đế Không Vội, Thái Giám Đã Vội

Một đêm này Khương Chi không làm gì cả, cô chỉ tâm sự về “giá trị quan” với mấy đứa bé.

Chấp nhất của Tiểu Ngự rất khó thay đổi, mãi đến một giây trước khi chìm vào giấc ngủ thì nhóc con vẫn còn hỏi: “Mẹ, bao giờ đi Hồng Kông vậy ạ?”

Sáng sớm hôm sau, Vân Tường đã dẫn người nhà của mình đến nhà xuất bản.

Khương Chi nhìn thấy cả nhà Vân Tường đứng trước mặt mình một cách chỉnh tề thì nhíu mày một cái, Khương Chi không có ý định để họ bước vào, chỉ nói: “Mấy người đi đi! Hôm nay tôi quay về thôn Khương Gia, nếu có vấn đề gì thì hãy tìm Giang Noãn Xuân, tôi không biết gì cả. Vừa khéo mọi người cũng có thể đến đó khảo sát diện tích và địa hình, rồi nhanh chóng thi công xây dựng nhà cho tôi.”

Khương Chi thản nhiên nói thẳng như vậy đã khiến sắc mặt của mẹ Vân Tường lập tức thay đổi, biểu cảm trên mặt bà ấy rất phức tạp, bà ấy cũng không biết làm thế nào.

Khuôn mặt Vân Mông đen xì, trong mắt lộ ra tia sáng lạnh lẽo: “Xảy ra chuyện lớn như vậy, sao cô còn có thể bình tĩnh như thế?”

“Anh!” Vân Tường cũng buồn bực, bà ấy đã nói trước việc này hoàn toàn không liên quan gì đến Khương Chi, cô cũng chỉ là người vô tội bị hại mà thôi, bây giờ Khương Chi không những bị những người từng là người nhà vơ vét tài sản mà còn bị những người ngoài cuộc như bọn họ chỉ trích nữa sao?

Sắc mặt Khương Chi thay đổi, giọng nói đã lạnh lùng hơn: “Có ý kiến sao? Vậy thì nghẹn ở đó đi! Tôi thấy xem ra các người không muốn bàn chuyện làm ăn này nữa rồi.”

Lửa giận trong lòng Vân Mông bốc thẳng lên đầu: “Ban đầu việc này cũng có một phần của cô, nếu không vì sao Giang Noãn Xuân phải ngàn dặm xa xôi chạy đến trấn Đại Danh này tìm người thân? Lẽ nào cô không hề quan tâm đến người nhà chân chính của mình sao?

Khương Chi bị chọc giận đến mức tức cười, giọng nói của cô trở nên âm u: “Anh quan tâm Giang Noãn Xuân như thế thì đi tìm cô ta mà hỏi, liên quan gì đến tôi? Vì sao tôi phải quan tâm đến bọn họ? Hoàng đế chưa vội mà thái giám đã gấp.”

Trong chớp mắt, mặt mũi của Vân Mông cũng trở nên méo mó, suýt nữa ông ta đã không thở nổi.

“Được rồi, đến thôn Khương Gia thôi, có chuyện gì thì đợi gặp Giang Noãn Xuân rồi nói.” Cha Vân ngăn cản con trai đã không thể bình tĩnh được nữa, ông ấy ngẩng đầu nhìn Khương Chi, rút ra một điều thuốc rồi nói.

Khương Chi không có ý định mang theo bốn đứa nhỏ nên cố ý để Vân Tường ở lại nhà xuất bản trông chừng chúng giúp mình.

Sau cùng, Khương Chi và cha Vân, mẹ Vân, Vân Mông cùng lên xe về thôn Khương Gia.

Trên đường về thôn Khương Gia, mặt mũi Vân Mông đều đen thui, ông ta nhìn Khương Chi không còn thấy thú vị nữa mà thậm chí còn có vẻ chán ghét.

Khương Chi lạnh lùng cười, cô không thèm để ý đến ông ta. Lúc này Khương Chi đã có thể hiểu được vì sao Vân Mông lớn tuổi như vậy mà còn chưa kết hôn, xem ra trong lòng ông ta chưa được thỏa mãn, đoán chừng có tình cảm phức tạp gì đó với Giang Noãn Xuân mà không muốn người khác biết đến.

Nếu không Khương Chi thật sự không tìm ra lý do nào khác.

Trái lại với Vân Mông, trên đường đi, mẹ Vân không ngừng nhìn Khương Chi, khi thì trong mắt như chứa lệ nóng, khi thì cúi đầu khóc nức nở, tóm lại cảm xúc chập trùng rất lớn, xem ra tình cảm của bà ấy với em gái Thẩm Hoan của mình rất sâu.

Khương Chi dời ánh mắt, cô thật sự không thể đồng cảm với tình cảm của mẹ Vân.

Lúc trở lại thôn Khương Gia, cha Vân đi theo Khương Chi đến đo đạc diện tích mảnh đất, thăm dò thực địa, còn Vân Tường dẫn mẹ Vân tìm đến nhà họ Khương, nhìn dáng vẻ ông ta không kịp chờ đợi thế kia, giống như chỉ sợ em gái họ bảo bối của mình sẽ bị người nào đó bắt nạt.

Bạn cần đăng nhập để bình luận