Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 633: Đến Xem Cô Dâu

Chương 633: Đến Xem Cô Dâu



Phòng tân hôn.

Trương Nhân ở trấn Đại Danh nhưng vì khoảng cách quá xa nên cô ta xuất giá ở nhà họ Lê, trái lại cũng giúp cô dâu giảm bớt một đoạn đường xa.

Hồ Mỹ Hoa dẫn Ôn Hoa Anh vào phòng tân hôn, lúc này trong phòng cũng chỉ có một mình Trương Nhân và một người bạn của cô ta.

Hôn lễ vào những năm 80 rất đơn giản.

Tuy nhà họ Lê giàu có nhưng kết hôn vẫn phải theo phong tục của thời đại, áo cưới rất lớn, có cảm giả như phồng to ra, tóc, tay áo, trang sức phối hợp với áo cưới, tất cả đều bồng bềnh, hình ảnh đầy cảm xúc, trước ngực áo cưới có cài hoa cưới dán chữ “tân nương”.

Trương Nhân ngồi trên giường, cũng không biết biểu cảm trên mặt cô ta là vui hay không vui, chỉ là rất bình tĩnh.

“Tiểu Nhân, cháu nhìn xem đây là ai?” Hồ Mỹ Hoa cười chỉ ra sau lưng mình.

Trương Nhân ngẩng đầu nhìn, cả người cô ta đột nhiên căng cứng, giống như căng thẳng mà thốt lên: “Dì Ôn.”

Ôn Hoa Anh nở nụ cười rất có thiện ý, bà ấy khen ngợi: “Cô dâu rất xinh đẹp! Thời gian trôi qua nhanh quá, Tiểu Nhân cũng đã kết hôn rồi.”

Bà ấy nhìn Trương Nhân trong bộ áo cưới thì trong lòng cũng thổn thức, đây là cô gái vẫn thường chạy theo phía sau con trai bà ấy, cuối cùng đã lập gia đình rồi, tâm trạng này đúng là hơi phức tạp, cũng không phải bà ấy cảm thấy đáng tiếc gì nhưng đúng là vẫn có cảm giác hơi khó diễn tả.

Mà không chỉ riêng Ôn Hoa Anh, trong lòng Trương Nhân cũng thấy xấu hổ, cô ta chợt nhớ đến trước kia mình thường mua quà mang đến nhà họ Thi, vào các ngày nghỉ lễ vẫn thường đến đó nịnh nọt, bây giờ vừa nhìn thấy Ôn Hoa Anh thì trong đầu lập tức hiện lại từng màn trước đó.

Trương Nhân không tự chủ được mà nắm chặt bàn tay, những gì cô ta làm trong quá khứ cũng chỉ vì cô ta muốn được gả cho người mình thích, không phải sao?

Nhưng đáng tiếc! Chuyện đời khó lường.

Cô ta sắp kết hôn nhưng chú rể không phải Thi Liên Chu.

Lúc này, Khương Chi đã đi đến một bên, cô nhìn lên giấy hôn thú ở trên bàn.

Thời này, giấy kết hôn không có quốc kỳ với năm ngôi sao mà là một hình hoa mẫu đơn rất có cảm giác của thời đại, phong cách của giấy kết hôn cũng cực kỳ đơn giản, rất có màu sắc vui mừng, mặt sau là một màu đỏ chót, in ba chữ “giấy kết hôn” rất to.

Ảnh chụp trên đó cũng là màu trắng đen chứ không có màu sắc rực rỡ khác.

Trên tấm ảnh, Trương Nhân và Lê Đăng Vân mặc áo sơ mi nhưng biểu cảm của hai người bọn họ lại là hai thái cực trái ngược nhau.

Trương Nhân mím môi, không hề mỉm cười, giống như chuyện này không liên quan gì đến cô ta, mà Lê Đăng Vân bên cạnh cô ta thì cười tươi, thoải mái, cười rạng rỡ đến mức làm lộ ra hàm răng trắng rõ ràng, không hề che giấu được niềm vui của chính anh ấy.

“Khương Chi?” Trương Nhân nhìn thấy Khương Chi thì hai con mắt đã trợn trừng lên.

Cô ta hoàn toàn không nghĩ đến ở hôn lễ của mình lại nhìn thấy Khương Chi, lần gặp gần đây nhất vẫn là lúc ở trong bệnh viện.

Ôn Hoa Anh cũng ngơ ngác một lúc, sau đó bà ấy cười nói: “Tiểu Nhân cũng biết A Chi sao?”

Nghe thấy cách xưng hô của Ôn Hoa Anh thì bàn tay của Trương Nhân siết chặt lại. A Chi sao? Ánh mắt cô ta trở nên phức tạp. Ngạc nhiên? Thất vọng? Tuyệt vọng? Bình thản? Cô ta cũng không nói được cảm xúc trong lòng mình là gì, chỉ giống như đột nhiên có thứ gì đó vừa chìm xuống.

Quả nhiên, Thi Liên Chu và Khương Chi đã ở bên nhau.

Họ ở bên nhau.

Ý nghĩ này khiến trong đầu Trương Nhân hỗn loạn trong nháy mắt, vả lại nhìn thấy thái độ ôn hòa của Ôn Hoa Anh dành cho Khương Chi và cả gương mặt đầy ý cười kia, cô ta biết được quan hệ “mẹ chồng nàng dâu” rất tốt.

Đúng vậy! Với tính tình của Thi Liên Chu, nếu thật sự yêu thích một người, đúng là anh sẽ nâng người đó ở trong lòng bàn tay.

Yêu ai yêu cả đường đi.

Thi Liên Chu thích thì làm sao Ôn Hoa Anh có thể không thích chứ?

Trong lòng Trương Nhân cảm thấy đắng chát nhưng cô ta vẫn miễn cưỡng gượng cười, nói: “Biết.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận