Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 703: Muốn Ngủ Với Mẹ

Chương 703: Muốn Ngủ Với Mẹ

Thứ hai là vì anh ấy vốn dĩ không muốn cho Tiểu Ngự biết, tốt nhất là có thể giấu luôn chuyện này, bởi vì Tiểu Ngự đã rời khỏi huyện Thấm, sau này anh ấy có thể vụng trộm đến trấn Đại Danh thăm Tiểu Ngự nhưng sẽ không cần thiết nhắc đến chuyện mình đã kết hôn.

Tiểu Ngự đưa tay che mắt, một hồi lâu sau mới nức nở nói: “Mẹ có thể đưa con đi gặp ông ấy không?”

Khương Chi ngẫm nghĩ, gật đầu nói: “Được! Bao giờ con muốn đi?”

Tuy cô bận rộn nhiều việc nhưng Tiểu Ngự muốn đi thăm Cận Phong Sa cũng không phải chuyện gì đáng trách, nếu cô không đưa nhóc con đi, với tính cách của Tiểu Ngự, chỉ sợ cậu nhóc sẽ tự mình dùng tiền tiêu vặt mua vé xe đến huyện Thấm.

Nếu như thế, không bằng cô cứ thỏa mãn tâm ý của cậu nhóc thì hơn.

Tiểu Ngự ngẩng đầu, đôi mắt xinh đẹp giống như được bị nước tưới vào, cậu nhóc đưa tay lên gạt nước mắt: “Ngày mai, ngày mai con muốn đi gặp lão Cận.”

Khương Chi đưa tay xoa tóc Tiểu Ngự, nhẹ nhàng nói: “Được! Ngày mai mẹ xin nghỉ cho con, sau đó dẫn con đến huyện Thấm.”

Cô đã tưởng tượng đến cảnh tượng sau khi nói chuyện này với Tiểu Ngự thì rất có thể phản ứng của cậu nhóc chính là gào khóc khàn cả giọng, cũng có thể là nổi trận lôi đình nhưng không hề nghĩ đến phản ứng của nhóc con sẽ thế này, cậu bé lại có thể đè nén cảm xúc, tính tình yếu ớt nhiều hơn so với thường ngày.

Mà Tiểu Ngự như thế mới khiến cô lo lắng hơn.

Có đôi khi không phải kìm nén mà bộc phát ra ngoài mới tốt hơn, nếu luôn kìm nén trong lòng sẽ làm cho sức khỏe cũng như tinh thần bị tổn thương, mà cô thì không muốn Tiểu Ngự sẽ như vậy.

Bởi vì việc này nên khẩu vị của Tiểu Ngự không được tốt, chỉ ăn qua loa vài đũa cơm trắng rồi quay về phòng.

Lúc Khương Chi vào phòng tìm thì cậu nhóc cũng không để ý người nào bước vào, chỉ lấy tay che kín mặt, quay vào vách tường, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Khương Chi mấp máy môi, nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng, đột nhiên cô nghe thấy tiếng nói của Tiểu Ngự kèm theo tiếng khóc thút thít rất yếu ớt: “Mẹ, tối nay con có thể ngủ chung với mẹ không?”

Từ trước đến nay, nhóc con này vẫn thường xuyên tỏ ra mạnh mẽ, đây là lần đầu tiên chịu cởi bỏ áo giáp trong lòng mình, để Khương Chi nhìn thấy một mặt yếu đuối của cậu bé.

Tất nhiên Khương Chi sẽ không từ chối yêu cầu này, cô khẽ nói: “Tất nhiên là có thể.”

Thái độ của Tiểu Tông, Tiểu Diệu và Tiểu Qua rất đồng ý khi anh cả muốn ngủ chung với mẹ, ba anh em đều lên tiếng trấn an cảm xúc sa sút của Tiểu Ngự, đến đứa bé rất kiệm lời như Tiểu Tông cũng hiếm khi mở miệng nói một câu: “Đừng sợ!”

Có lẽ vì cảm nhận được sự ấm áp từ người bên cạnh khiến Tiểu Ngự cảm thấy trong lòng đã không còn khó chịu như trước đó nữa, cậu bé hít mũi một cái.

“Mau đi ngủ thôi!” Khương Chi mặc đồ ngủ, nằm trên giường, cô vỗ vào một chỗ nằm bên cạnh, trên mặt là nụ cười thản nhiên, dưới ánh đèn đêm, gương mặt cô cực kỳ xinh đẹp.

Tiểu Ngự đỏ mặt, cậu bé chậm rãi đi về phía Khương Chi.

Cơ thể nho nhỏ của Tiểu Ngự cuộn lại bên cạnh Khương Chi, cậu bé cảm thấy rất ấm áp.

Khương Chi nằm nghiêng, dựa vào đầu giường, một tay cô đỡ đầu mình, một tay còn lại vỗ nhè nhẹ lên người Tiểu Ngự, nở nụ cười chế nhạo: “Có muốn mẹ hát nhạc thiếu nhi ru con ngủ không?”

Mặt mày Tiểu Ngự càng đỏ hơn, trên lưng như có gai châm chọc vào khiến cậu bé ngứa ngáy, uốn qua uốn lại, cực kỳ không quen.

Cậu bé liếc nhìn Khương Chi nằm cạnh mình, nhìn đến gương mặt ôn hòa của cô thì đột nhiên nói: “Mẹ thật sự không giống như trước kia. Vì sao?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận