Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 784: Làm

Chương 784: Làm

Sở Khác cười đến mức thấy răng không thấy mắt: “Ha ha, không phiền không phiền, chị dâu nhỏ nói gì vậy? Chúng ta đều là một nhà, người một nhà sao có thể nói lời khách sáo được chứ? Cậu nói đúng không lão ngũ?”

Thi Liên Chu khinh thường dáng vẻ không có cốt khí của Sở Khác, anh nhíu mày thật chặt.

Sở Khác cũng không để ý, quay sang trò chuyện với Khương Chi về kinh nghiệm chữa bệnh của mình.

Nói mãi nói mãi, Sở Khác không tránh được việc thay thuốc cho Khương Chi, tiện thể kiểm tra xem tình hình hồi phục của vết thương.

Đây thật sự là một cảnh tượng khó tin, anh ấy hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy vết thương do đạn bắn trên vai Khương Chi, vết thương bây giờ chỉ còn lại một vết sẹo đỏ ửng, anh ấy ngạc nhiên nói: “Vết thương của chị dâu nhỏ hồi phục nhanh thật đó, không biết cô đã dùng loại thuốc nào vậy?”

Khương Chi liếc mắt nhìn Thi Liên Chu.

Những ngày này cô không mấy khi dùng thuốc do bệnh viện cấp mà chủ yếu mua thuốc chữa vết thương ngoài da trong cửa hàng hệ thống, có lẽ vì hệ thống thuộc loại bàn tay vàng, cho nên các loại thuốc bán ra đều có tác dụng rất tốt, cô đã phát hiện ra điều đó khi thoa thuốc xóa sẹo cho Tiểu Diệu.

Các loại thuốc do hệ thống sản xuất có hiệu quả vượt xa các loại thuốc thông thường ở đời trước, chỉ một điểm này thôi, cũng có thể xem là vũ khí tốt nhất trong tay mình rồi.

Thi Liên Chu nhận được ánh mắt của Khương Chi, đôi mắt phượng híp lại một nữa, lộ vẻ sâu xa khó lường, anh nói: “Sở Khác, cậu không kinh doanh được nhà xuất bản đâu, có muốn hợp tác kinh doanh dược phẩm không?”

Khương Chi mím môi.

Cô vẫn luôn suy nghĩ chuyện sử dụng hệ thống để kiếm tiền như thế nào, nhưng với khả năng bây giờ của cô, nếu cô sử dụng hệ thống mà không thể giải quyết hậu hoạn thì sẽ vô cùng phiền phức, nhưng nếu do Thi Liên Chu ra tay thì lại khác.

Dược phẩm trong hệ thống có ích cho đất nước và nhân dân, nếu kinh doanh thành công, vậy thì thật sự là vụ làm ăn một vốn bốn lời.

Sắc mặt Sở Khác hơi ngưng trọng, anh ấy trầm giọng nói: “Kinh doanh dược phẩm?”

Những năm 1980, thị trường dược phẩm trong nước dần mở cửa và khởi sắc, việc quản lý thuốc cũng từng bước quy phạm, phần lớn các xưởng sản xuất dược phẩm đều do nhà nước trực tiếp quản lý, giám sát, một số loại thuốc Tây bởi vì nhập khẩu khó khăn mà trở nên khan hiếm.

Nói theo cách này, kinh doanh dược phẩm thật sự rất có lợi nhuận rất lớn, nhưng rủi ro cũng rất cao, nếu không có bản lĩnh thì không thể làm được.

Nhà họ Sở bọn họ kinh doanh một xưởng sản xuất dược phẩm, cho nên anh ấy biết rõ chuyện khởi nghiệp kinh doanh dược phẩm khó khăn như thế nào.

Sở Khác thấy Thi Liên Chu không giống như đang nói đùa, anh ấy trầm ngâm nói: “Cậu có đường à?”

Thi Liên Chu gõ gõ ngón tay trên bàn, anh không nói thẳng mà nheo mắt nhìn Sở Khác, nói với giọng nhàn nhạt: “Làm hay không?”

Sắc mặt Sở Khác hơi buông lỏng.

Anh ấy quen biết Thi Liên Chu nhiều năm như vậy, đương nhiên biết anh không phải là người bắn tên không có mục đích, Thi Liên Chu dám nói ra, chứng tỏ việc làm ăn này có thể làm được, anh em đã đích thân mời anh ấy tham gia kinh doanh, dù thế nào thì cũng không thể để người ta thất vọng mà phải không?

“Làm!” Sở Khác gật đầu thật mạnh.

Thi Liên Chu gật đầu, anh nói với giọng không nhanh không chậm: “Được, đợi trở về Bắc Kinh.”

Nghe thấy Thi Liên Chu nói như vậy, Sở Khác chỉ có thể kiềm chế sự khó hiểu trong lòng, đợi bọn họ về Bắc Kinh rồi tính tiếp.

Ăn tối xong, Khương Chi nhìn thời gian, cô nói: “Em phải đến xưởng luyện thép một chuyến.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận