Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 531: Chuyện Đời Khó Đoán

Chương 531: Chuyện Đời Khó Đoán

Hai người sóng vai nhau đi vào trong xưởng.

Lâm Huệ Chi đột nhiên nói: “Đúng rồi, hai ngày nữa Đăng Vân kết hôn, lần trước Thiên Tứ tới đưa thiệp mời cho cháu nhưng cháu không có ở bệnh viện, chuyện này cháu không biết đúng không?”

“Lê Đăng Vân kết hôn sao?” Khương Chi hơi kinh ngạc, lắc lắc đầu.

“Đúng vậy, ai mà có ngờ được chứ, đột nhiên lại nói muốn kết hôn, nhưng mà, Đăng Vân đã đến tuổi, cũng nên kết hôn rồi.” Lâm Huệ Chi lắc đầu, nhà bọn họ cách nhà họ Lê rất gần, lại là người quen cũ, đột nhiên đứa con nhà bên cạnh muốn kết hôn khiến bà ấy có chút không quen.

“Ngày mai cháu về trấn Đại Danh nên cháu không thể tham dự được hôn lễ của Lê Đăng Vân, nhưng cháu sẽ gửi tiền mừng.” Khương Chi cười khẽ, cũng không quá rối rắm về vấn đề này, dù sao cô cũng không thân thiết lắm với Lê Đăng Vân.

Nhiều lắm thì cô cũng chỉ được coi là ân nhân cứu mạng của anh ấy mà thôi.

Nói tới ân nhân cứu mạng, lại không khỏi nhớ tới Triệu Cam Đường, cũng không biết sau này còn có thể gặp lại hay không.

“Ha ha, cháu không tham dự hôn lễ của Đăng Vân, nhưng đến lúc Thiên Tứ kết hôn thì cháu nhất định phải tới nhé, cũng không biết sau này tên nhóc đó có thể tìm được người vợ như thế nào.” Nói tới chuyện kết hôn của con trai, Lâm Huệ Chi lại huyên thuyên giống như một người phụ nữ bình thường.

“Nhất định sẽ không chọn lầm.” Khương Chi nói.

An Thiên Tứ là người tốt, chỉ cần không bị kẻ da mặt dày như Khương Quế Hoa tính kế, có thể yêu đương kết hôn thì sẽ tìm được người phù hợp thôi, điểm này không cần phải lo lắng.

Lâm Huệ Chi nghe thấy thoải mái, cười nói: “Không cầu gì khác, có thể xinh đẹp như cháu là được.”

Khương Chi khẽ nâng cằm, khuôn mặt tươi vui nói: “Vậy thì lại không dễ.”

Lâm Huệ Chi bỗng chốc bật cười khiến mi mắt cong cong: “Sao lại không dễ chứ? Nghe nói vợ của Đăng Vân là người Thượng Kinh, rất xinh đẹp, ăn mặc thời trang, nghe nói sau này muốn cùng Đăng Vân đến Thượng Kinh sinh sống đấy.”

“Người Thượng Kinh?” Khương Chi hơi nhướng mày.

Có lẽ là do Thi Liên Chu, hiện giờ cô vô cùng nhạy cảm với hai chữ “Thượng Kinh”.

Lâm Huệ Chi gật gật đầu, nói: “Nghe nói ba cô gái đó trước đây là bác sĩ quân y, cứu được đại thủ trưởng, sau đó nghỉ hưu đến bệnh viện trấn Đại Danh làm bác sĩ.”

Mới vừa nói tới đây, đột nhiên Lâm Huệ Chi nhớ tới Khương Chi chính là người của trấn Đại Danh, cười nói: “Không phải cháu cũng là người của trấn Đại Danh sao? Nghe Đăng Vân nói lần trước ở đồn công an, ba cô gái đó còn băng bó miệng vết thương cho cháu, cháu có biết người đó không?”

Nghe vậy, Khương Chi lấy làm lạ, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

Trương Nhân? Lê Đăng Vân?

Đột nhiên, cô nhớ tới lần trước khi gặp mặt Trương Nhân ở bệnh viện, trong tay cô ta cầm thiệp mời đám cưới.

Xem ra là không sai, nhưng mà, hai người không liên quan gì tới nhau sau lại đến được với nhau chứ?

Khương Chi nhất thời thổn thức, trước đây Trương Nhân nhiệt tình theo đuổi Thi Liên Chu, tiếc là đã không được đáp lại chút tình cảm nào, còn nhiều lần gặp trở ngại, bây giờ mới qua bao nhiêu lâu mà đã kết hôn với Lê Đăng Vân chứ?

Chuyện đời khó đoán.

Sự kinh ngạc ngắn ngủi qua đi, Khương Chi thản nhiên hỏi: “Sao họ lại quen biết nhau?”

Mỗi người có duyên phận của riêng mình, đối với đoạn nhân duyên khó hiểu này thì cô không bày tỏ ý kiến gì, xem như là nghe chuyện tán gẫu.

Lâm Huệ Chi trầm ngâm nói: “Nghe nói là trước đây bọn họ đã từng gặp ở Thượng Kinh, sau đó không có tin tức, vậy mà, khoảng thời gian trước lại đột nhiên gặp lại, nghe nói là Đăng Vân thích con gái người ta, kiên trì theo đuổi nên chuyện tốt này liền tới.”

“Ai, nếu Thiên Tứ nhà chúng ta cũng có phần kiên trì này, chỉ sợ dì đã có cháu để bế rồi.”

Lâm Huệ Chi lại nhìn Khương Chi, nhớ tới đứa con trai của bà ấy cả ngày chỉ rúc ở quê thì giọng điệu lại có chút hận sắt không thành thép.

“Việc tốt thường khó đến, có lẽ không bao lâu nữa là dì sẽ được làm bà nội rồi.” Khương Chi nở nụ cười, an ủi vài câu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận