Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 800: Khuyên

Chương 800: Khuyên

Bây giờ đã là xế chiều, họ đã ăn trưa trên máy bay, tuy nói bữa trưa trên máy bay được chuẩn bị rất cẩn thận, có thịt, có rau, có rượu nhưng Sở Khác đã ghi nhớ khả năng nấu nướng của Khương Chi nên khi nói thì hai mắt của anh ấy không tự giác mà nhìn về phía Khương Chi.

Sở Khác hoàn toàn không giấu diếm ý đồ của mình.

Khương Chi nhìn về phía Thi Liên Chu, cô cau mày: “Để Tạ Lâm nấu cơm.”

Nét mặt của Sở Khác lập tức rủ xuống, tiu nghỉu, anh ấy thở dài than thở: “Chị dâu, để tôi kiểm tra lại vết thương của cô một lần nữa, nếu không có gì đáng ngại thì tôi đi về trước đây, sau này có chuyện gì thì gọi tôi là được.”

Sở Khác diễn kịch không được tốt lắm.

Khương Chi cười lắc đầu, cô gọi Tạ Lâm đang chuẩn bị vào bếp: “Vẫn để tôi nấu thì hơn.”

Sức khỏe của cô đúng là đã không có gì đáng ngại nữa, làm một bữa cơm cũng không tốn bao nhiêu sức lực, vả lại hôm nay còn là ngày đầu tiên cô đến nhà của Thi Liên Chu, nói không chừng thì sau này nơi này cũng là nhà của cô, vẫn nên làm một bữa cơm ăn mừng.

Sáng sớm ngày mai lại xách quà tặng đến đại viện cũng hợp lý.

Vừa nghe Khương Chi nói, hai mắt của Sở Khác lập tức sáng rực nhưng anh ấy vẫn làm bộ nói: “Như vậy có được không?”

Nói thì nói như thế nhưng cơ thể đã thành thật mà ngồi xuống ghế sô pha rồi, anh ấy còn hứng chí bừng bừng nói: “Chị dâu, tôi thích ăn chân heo, cô có thể làm vài món cho tôi không?”

Lông mày của Thi Liên Chu đã cau chặt lại. Tên này còn được voi đòi tiên như thế!

Sở Khác cố gắng không nhìn Thi Liên Chu, anh ấy chỉ đắc ý liệt kê những món mình thích ăn.

Khương Chi bước vào phòng bếp, cô mở tủ lạnh ra xem, bên trong chất đầy các loại thịt. Quả nhiên Tạ Lâm biết rõ khẩu vị của Sở Khác nên trong tủ lạnh cũng có cả móng heo.

Khương Chi mang tạp dề vào, bắt đầu nấu ăn.

Sở Khác nhìn Khương Chi bận rộn trong phòng bếp thì quay đầu, nháy mắt ra hiệu với Thi Liên Chu: “Lão ngũ, cậu mau đi gọi điện thoại cho dì Ôn đi, bảo họ chạy đến bên này ăn cơm, làm như vậy vừa để họ được nếm thử món ăn chị dâu nấu, vừa để chị dâu nhận được ấn tượng tốt.”

Vẻ mặt Thi Liên Chu rất hờ hững, trên mặt gần như không có biểu cảm gì: “Không cần.”

Sở Khác nhìn Thi Liên Chu, đôi môi mấp máy, anh ấy do dự một lát mới hỏi: “Lão ngũ, có phải cậu vẫn còn hận chú Thiên không?”

Thi Liên Chu không trả lời, anh ngồi trên ghế sô pha, giữa đầu ngón tay giữ điếu thuốc đang cháy, anh hít một hơi rồi phà ra, trong không khí lập tức có khói bay lượn lờ, mà ánh mắt của anh vẫn kín như bưng khiến người ta không thể nào hiểu thấu.

Sở Khác nhìn chằm chằm vào anh rất lâu, sắc mặt anh ấy cũng cứng ngắc, rất lâu sau đó mới lên tiếng: “Thật ra chuyện đó đã xảy ra nhiều năm rồi, người chết cũng đã chết, người sống thì vẫn còn sống nhưng cậu vẫn vây bản thân mình lại như thế, làm sao có thể vui vẻ được?”

“Lão ngũ, bây giờ cậu đã có người yêu, cũng đã có con, gia đình cậu mỹ mãn, hạnh phúc như thế, cần gì phải truy cứu chuyện trong quá khứ mãi?”

Sở Khác đã suy nghĩ rất lâu mới quyết định nói ra những lời này, cho dù anh ấy đã quen biết Thi Liên Chu nhiều năm, cũng biết rõ tính tình của anh, chuyện trước kia đã trở thành chuyện anh chán ghét nhất trong, muốn khuyên cũng không phải dễ dàng.

Ánh mắt Thi Liên Chu âm u như đầm sâu, giọng nói rất bình tĩnh: “Không muốn ở lại ăn cơm thì đi đi!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận