Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 694: Ảnh Gia Đình

Chương 694: Ảnh Gia Đình

Về phần Thi Liên Chu.

Khương Chi quay đầu nhìn Thi Liên Chu mặc sơ mi trắng quần đen, một tay đút trong túi, thân hình cao gầy như cây trúc tùng, cùng với khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng, nhìn anh giống như một người mẫu nam chuyên nghiệp bước ra từ trong TV.

Anh còn giống người của bốn mươi năm sau hơn cô nữa.

Nếu anh thật sự có thể đến bốn mươi năm sau thì anh hoàn toàn có thể kiếm cơm từ hàng vạn người hâm mộ.

Khương Chi tặc lưỡi một hồi, ở bên kia, bà Thi và bốn đứa nhỏ đã đứng trước tấm rèm đỏ, tạo dáng xong chuẩn bị chụp ảnh.

Đan Uyển và Thi Nam Châu không đi cùng bọn họ, trước khi đến tiệm chụp hình thì Khương Chi đã lái xe chở bọn họ về ủy ban thị trấn.

Các tư thế chụp ảnh ở thời đại này không có gì mới mẻ, bọn họ đều ngồi thẳng người, chụp ảnh rất nghiêm túc.

Bà Thi chụp liên tiếp mấy tấm hình vẫn cảm thấy chưa đã, chụp xong, liền gọi Khương Chi và Thi Liên Chu qua đứng chung, bọn họ cùng nhau chụp mấy tấm ảnh, xem như là bức ảnh gia đình chân chính theo đúng nghĩa thật sự của bọn họ.

Khương Chi chụp ảnh xong, cô vừa quay lại nhà xuất bản đã nhìn thấy cha mẹ Vân Tường và một người phụ nữ dáng vẻ hốc hác khoảng bốn mươi tuổi ở đầu ngõ.

Cửa sổ xe hạ xuống một nửa cũng đủ để cho mấy người đứng trong ngõ có thể nhìn thấy cô.

Người phụ nữ lạ mặt chạy theo chiếc xe vài bước, rồi đột che miệng, ngồi xổm xuống đất bật khóc.

Mẹ của Vân Tường vội vàng bước đến đỡ bà ấy dậy, thì thầm an ủi.

Khương Chi nhìn một lúc rồi quay đi với vẻ mặt bình tĩnh.

Không cần phải nói, cô cũng có thể đoán được danh tính của người phụ nữ này, mẹ ruột của cô, Thẩm Hoan.

Thi Liên Chu cũng chú ý đến, anh nhìn Khương Chi qua kính chiếu hậu trong xe, nhưng không nói gì.

Chiếc xe tăng tốc lao đi. "d o c f u l l . v n - k h o t r u y ệ n d ị c h m i ễ n p h í"

Thẩm Hoan khàn giọng khóc, giống như muốn trút hết mọi phiền muộn đè nén trong lồng ngực suốt khoảng thời gian này, mẹ của Vân Tường nhìn em gái, bà ấy không nhịn được mà bật khóc, hai người ôm nhau đứng khóc ở đầu ngõ.

“Được rồi được rồi, mọi chuyện đều qua rồi, đây là chuyện đáng mừng mà, sao hai người lại khóc chứ?” Cha của Vân Tường thở dài, trầm giọng an ủi hai người, nhưng sau khi nói những lời này, nhưng lại có cảm giác giống như đứng không đau eo vậy.

Chuyện của nhà họ Giang quá thảm rồi, mặc dù bây giờ đã giải quyết xong, nhưng ông ấy vẫn cảm thấy ớn lạnh mỗi khi nghĩ đến.

“Được rồi, đừng khóc nữa, con gái cũng nhìn thấy rồi, lớn lên xinh đẹp, lại có bản lĩnh rất giỏi, em còn gì phải buồn nữa?” Mẹ của Vân Tường lau mắt, bà ấy giơ tay lau nước mắt cho Thẩm Hoan, nhẹ giọng nói .

Thẩm Hoan nghe xong, nước mắt càng ngày càng không cầm được.

Đứa con gái mà bà ấy nuôi hơn 20 năm không phải là con gái ruột của bà ấy, khi nhà họ Giang gặp nạn, con bé đã viết một bức thư phủi sạch quan hệ rồi bỏ chạy, điều này không khác gì cọng rơm cuối cùng làm gãy lưng lạc đà, đồng thời cũng khiến tình hình nhà họ Giang trở nên tồi tệ hơn.

Sau này, bà ấy biết được thân phận của con gái ruột của mình, nhưng đáng tiếc con gái bà ấy không muốn nhận ra họ.

Sau đó, mẹ chồng của con gái ruột đã giúp bọn họ giải quyết vấn đề khó khăn suýt khiến cả gia đình tan vỡ.

Tất cả những điều này đều tích tụ trong lòng Thẩm Hoan, thôi thúc bà ấy đến trấn Đại Danh.

Bà ấy muốn tận mắt nhìn thấy con gái ruột của mình, bà ấy thậm chí còn không biết con gái mình trông như thế nào, bà ấy không phải là một người mẹ đạt tiêu chuẩn, thậm chí còn không thể nhận ra con gái ruột của mình, khiến hai mẹ con phải chia ly trong hơn hai mươi năm, con bé không nhận bọn họ là chuyện đương nhiên.

Nhưng trong lòng bà ấy thực sự rất khó chịu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận