Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 519: Quà Tặng

Chương 519: Quà Tặng

Hoắc Cẩm Thịnh kéo Cẩu Tử, khách sáo cúi chào Khương Chi: “Dì, dì là mẹ của Cẩm Tư à? Chào dì, cháu là Hoắc Cẩm Thịnh.”

Khương Chi gật đầu, không nói thêm gì nữa.

“Hai người vào trong đi.” Hoắc Cẩm Thịnh tránh đường.

Thái Ngọc cứ nhìn chằm chằm vào Hoắc Cẩm Thịnh, chỉ sợ rằng con trai sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Khương Chi vào cửa, trong phòng không có ai khác ngoài Hoắc Cẩm Thịnh, thấy vậy, Thái Ngọc lại mất bình tĩnh: “A Thịnh, Tam Thông và Dụ Tử đâu rồi? Tại sao bọn họ không ở cùng với con? !”

Hoắc Cẩm Thịnh che miệng ho một tiếng, có một chút máu chảy ra.

Thái Ngọc sợ đến mức không quan tâm đến chuyện truy hỏi nữa, bà ta muốn đi tìm bác sĩ nhưng bị Hoắc Cẩm Thịnh ngăn lại, cậu ấy mỉm cười, dịu dàng nói: “Mẹ ngồi xuống trước đi, con trò chuyện với Cẩm Tư vài câu rồi mẹ hẵng đi tìm bác sĩ nhé.”

Thái Ngọc rưng rưng nước mắt, nhưng cuối cùng bà ta đành chiều ý con trai, sau đó kéo Hoắc Cẩm Thịnh ngồi xuống ghế sô pha.

Hoắc Cẩm Thịnh ngước mắt nhìn Khương Chi, trong mắt tràn đầy vẻ xin lỗi: “Xin lỗi dì, cháu biết dì tức giận vì chuyện của Cẩm Tư, cháu vẫn luôn không đồng tình với quyết định của cha mẹ, nhưng mà bọn họ cũng chỉ muốn tốt cho cháu thôi, cháu không thể phủ nhận điều này được, cháu rất xin lỗi hai mẹ con dì.”

“Cháu rất thích Cẩm Tư, cháu cũng không muốn em ấy trở thành vật hy sinh để cứu cháu. Cháu thật sự cảm ơn dì đã đến đón em ấy, Cẩm Tư là người sống nội tâm và không giỏi giao tiếp với người khác, sau khi em ấy đến nhà họ Hoắc, em ấy cũng chỉ có thể trò chuyện mấy câu với cháu mà thôi, hi vọng sau khi em ấy về nhà, dì có thể từ từ chỉ dẫn em ấy.”

Hoắc Cẩm Thịnh nói một câu lại thở hổn hển mấy lần, tình trạng thể chất yếu đến mức gần như không thể tiếp tục gắng gượng được.

Thái Ngọc ở bên cạnh thấy vậy thì nước mắt rơi xuống, bà ta vội vàng cúi đầu để che đậy.

Khương Chi từ đầu đến cuối vẫn luôn bình tĩnh.

Hoắc Cẩm Thịnh đáng thương, vậy còn Cẩu Tử thì không đáng thương sao?

Đời này, cô và Thi Liên Chu đã tìm được cậu bé, không để thủ đoạn vô sỉ của nhà họ Hoắc thành công, nhưng còn trong tiểu thuyết, chỉ sợ Cẩu Tử ở nhà họ Hoắc không bao lâu thì đã bị hại rồi, trong lòng có suy nghĩ này nên cô khó có thể đồng tình với Hoắc Cẩm Thịnh trước mặt mình, mặc dù cậu ấy cũng không chấp nhập chuyện này.

Cẩu Tử ngồi bên cạnh Khương Chi, cậu bé ngơ ngác gọi một tiếng: “Anh Cẩm Thịnh.”

“Ừ. Cẩm Tư, anh trai cũng nợ em một lời xin lỗi, mong em sau này có thể sống hạnh phúc, nếu có cơ hội thì anh sẽ đến đại lục gặp em.” Hoắc Cẩm Thịnh lại ho khan một tiếng, vừa nói vừa cười, rõ ràng cậu ấy vẫn còn là một đứa nhỏ, nhưng lại để lộ ra một cảm giác tiêu sái.

Nói xong, cậu ấy đứng dậy trịnh trọng cúi đầu với Khương Chi và Cẩu Tử, vô cùng thành tâm và tràn đầy ý xin lỗi.

“Anh Cẩm Thịnh.” Cẩu Tử nhìn Hoắc Cẩm Thịnh, lại ngẩn ngơ mà gọi thêm một tiếng.

Khương Chi vẫn bình tĩnh, cảm xúc cũng không dao động nhiều.

Hoắc Cẩm Thịnh rõ ràng không để ý đến thái độ của cô, cậu ấy xin lỗi xong thì đứng dậy đi vào phòng, không lâu sau, cậu ấy cầm một cái hộp nhỏ bước ra ngoài, có hơi ngượng ngùng mà nói: “Trước khi đến đây cháu không biết sẽ xảy ra chuyện này, cho nên chuẩn bị có chút nghèo nàn.”

Hoắc Cẩm Thịnh đưa chiếc hộp nhỏ cho Khương Chi, đây vốn là món quà cậu ấy đã chuẩn bị cho dì Hoắc Thế Chi.

Thái Ngọc ngồi bên cạnh nhìn thấy chiếc hộp thì cau mày, mấp máy môi, không hài lòng mà nhìn Hoắc Cẩm Thịnh.

Khương Chi liếc cậu ấy một cái, nhận lấy chiếc hộp rồi mở ra, ngạc nhiên nhướng mày.

Nghèo nàn?

Chiếc hộp gỗ nhỏ chứa đầy những thỏi vàng, ước chừng nặng tầm mười cân!

Bạn cần đăng nhập để bình luận