Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 821: Nói Chuyện

Chương 821: Nói Chuyện

Bà Thi nắm tay Tiểu Qua, nhẹ giọng nói: “Đúng vậy, mẹ đến đón mấy cháu rồi đó, cháu có vui không?”

“Vui ạ! Vui ạ!” Tiểu Qua vừa kích động vừa vui mừng, cậu bé mặc cho bà nội kéo mình, nhưng vẫn luôn nhìn về phía căn phòng kia.

Ôn Hoa Anh nhìn thấy mà buồn cười, bà ấy kéo Tiểu Qua đến trước cửa phòng rồi gõ cửa: “Lão ngũ, A Chi, hai đứa dậy chưa vậy?”

Tiểu Qua căng thẳng nhìn về phía cửa, hơi thở của cậu bé thả lỏng hơn vài phần.

Hai người không đợi bao lâu thì cửa đã mở ra, người mở cửa là Thi Liên Chu, anh mặc áo sơ mi, ngoại trừ mái tóc hơi lộn xộn thì không hề nhìn ra anh vừa mới ngủ dậy.

“Cha.” Tiểu Qua ngẩng đầu nhỏ giọng gọi một tiếng, sự ngưỡng mộ tràn ngập trên khuôn mặt cậu bé.

Thi Liên Chu rũ mắt xuống nhìn con trai rồi nhàn nhạt “ừm” một tiếng, khuôn mặt lạnh lùng không thấy cảm xúc gì.

Bà Thi nhìn vào trong phòng, nhỏ giọng hỏi: “A Chi dậy chưa?”

Bà ấy vừa hỏi xong thì Khương Chi bước ra khỏi phòng tắm, mái tóc dài óng mượt được tết thành bím bọ cạp, vắt qua vai trái, để lộ cần cổ trắng nõn duyên dáng, khuôn mặt thanh tú xinh xắn, đôi lông mày cong cong trên khuôn mặt xinh đẹp tinh tế, ý cười tràn ngập trên khuôn mặt.

“Tiểu Qua.” Cô nhẹ nhàng gọi một tiếng.

Tiểu Qua vốn đang trông mong nhìn vào phòng, đôi mắt cậu bé lập tức đỏ bừng, cái miệng nhỏ mím lại tỏ vẻ ấm ức, giọng nói tràn ngập sự nức nở của trẻ con: “Mẹ, mẹ, mẹ không sao chứ?”

Cậu bé đột nhiên vùng thoát khỏi tay bà Thi, chạy thẳng qua người Thi Liên Chu rồi lao vào vòng tay Khương Chi.

Khương Chi mỉm cười bế cậu bé lên.

Sau khi Tiểu Qua đến Bắc Kinh thì nặng hơn rất nhiều, có thể thấy cậu bé ăn ngon ngủ ngon, cơ thể cũng phát triển rất tốt.

“Mẹ ơi, mẹ còn đau không?” Tiểu Qua ôm chặt cổ Khương Chi, nước mắt lưng tròng nhìn mẹ mình.

“Mẹ không sao, mẹ đã khỏe lại rồi.” Khương Chi hôn lên má Tiểu Qua, cậu bé dụi dụi mắt, vô cùng ấm ức mà ghé đầu dựa vào cổ mẹ, buồn bã, nghẹn ngào khóc nói: “Con còn tưởng sẽ không gặp lại mẹ nữa.”

Khương Chi nghe tiếng khóc ấm ức đến mức khiến lòng người chua xót của Tiểu Qua thì cô cũng cảm thấy đau xót trong lòng.

Tiểu Qua là người đầu tiên cô gặp khi đến thế giới này, từ khi đó, bọn họ đã sống nương tựa vào nhau cho đến bây giờ, cậu bé là người ở bên cạnh cô lâu nhất, tình cảm của cô dành cậu bé càng đặc biệt hơn một chút.

Bà Thi là một người phụ nữ đa sầu đa cảm, bà ấy ở bên cạnh nhìn dáng vẻ của hai mẹ con thì cũng đưa tay lau mắt.

Thi Liên Chuyển thì vẫn bình tĩnh không hề xúc động chút nào.

Ôn Hoa Anh liếc nhìn con trai, khóe miệng giật giật.

Bà ấy cũng biết Thi Liên Chu có tính tình như thế nào, bà ấy cũng lười nói chuyện với anh mà quay sang Khương Chi, nói với giọng ấm áp: “Chúng ta xuống ăn cơm nhé? Mọi người trong nhà đều đến đủ rồi.”

Thi Liên Chu nhìn đồng hồ trên cổ tay, bình tĩnh nói: “Không ăn, đón mấy đứa nhỏ rồi đi luôn.”

Ôn Hoa Anh dừng lại, bà ấy mím môi không nói gì, nhưng ai cũng có thể nhìn ra được dáng vẻ không vui của bà ấy.

Khương Chi nhìn Thi Liên Chu một cái, cô khẽ cười nói: “Vừa đúng lúc con đói bụng rồi.”

Lần đầu tiên cô đến nhà chồng mình, theo lý mà nói thì nên nói rõ thông báo trước, nhưng trong lòng Thi Liên Chu có khúc mắc nên anh chưa bao giờ có phép lịch sự gì với người nhà họ Thi, hôm nay nhất thời thông báo như vậy đã là rất thất lễ rồi.

Huống chi bà Thi đã hao hết tâm tư để giúp cô hòa nhập vào nhà họ Thi, nếu không cho bà ấy chút mặt mũi nào thì thật sự rất quá đáng.

Thi Liên Chu cau mày liếc cô một cái, nhưng không nói gì.

Nhưng Ôn Hoa Anh lập tức cười rạng rỡ, bà ấy khoác tay Khương Chi đi xuống lầu: “Vẫn là A Chi hiểu chuyện, không giống thằng nhóc thối không hiểu chuyện nào đó, ha hả, mẹ biết A Chi là tốt nhất mà.”

Thằng nhóc thối không hiểu chuyện nào đó cười lạnh một tiếng rồi đút hai tay vào túi, chậm rãi đi theo sau bọn họ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận