Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 914: Lợi Dụng Lẫn Nhau

Chương 914: Lợi Dụng Lẫn Nhau

Dù sao hôm nay cô đến đây để gây sự, cho nên hoàn không để bụng chuyện này có khiến Ân Đình và Trần Cẩm mất mặt hay không.

Ân Đình đã quen với cách nói chuyện của Khương Chi, nếu cô đột nhiên trở nên dịu dàng thì anh ta mới cảm thấy kỳ lạ đấy.

Trần Cẩm cũng im lặng cúi đầu không nói gì.

Tối hôm qua Ân Đình đánh cô ta một trận dã man, sao hôm nay cô ta còn có tâm tư nói chuyện phiếm với Khương Chi chứ? Thay vì lo lắng cho người khác, chi bằng lo cho bản thân mình, cô ta biết nhiều như vậy thì liệu có bị giết người diệt khẩu không đây?

Bốn chữ “Giết người diệt khẩu” cứ quanh quẩn trong đầu Trần Cẩm, cô ta rụt ngón tay lại, không nhịn được mà ngẩng đầu lên hỏi: “Là đồ cổ như thế nào vậy?”

Cho dù sắp chết, cô ta vẫn muốn để lại chút chứng cứ, chứ không phải chết một cách vô nghĩa, thậm chí còn không tìm thấy thi thể.

Nghe xong lời này, Ân Đình hơi sững người, anh ta nhìn Trần Cẩm với ánh mắt nham hiểm.

Trần Cẩm sửng sốt, đôi môi không còn chút tia máu nào, cô ta muốn nói gì đó để thay đổi bầu không khí, nhưng cô ra cũng biết, trong mắt n Đình, cô ta có nói gì để bù đắp cũng chỉ là vô ích, Ân Đình đã bắt đầu nghi ngờ cô ta rồi.

Khương Chi chỉ vào chiếc xe cách đó không xa, nói: “Tôi để trên chiếc xe ở đằng kia, đi thôi, tôi dẫn chị đi xem thử.”

Cô vươn tay kéo cổ tay Trần Cẩm, Ân Đình mới lạnh lùng nói: “Cô xác định muốn xen vào chuyện của người khác à?”

Ánh mắt Trần Cẩm run run, nhẹ giọng nói: “Tôi sẽ quay lại ngay thôi.”

Nói xong, cô ta đi theo Khương Chi đi về phía ngõ nhỏ bên kia, Ân Đình không nhúc nhích, chỉ nhìn bóng lưng hai người, sắc mặt càng ngày càng âm trầm.

Thật ra Ân Đình cũng muốn ngăn cản, nhưng anh ta biết rằng Khương Chi không phải là người tốt đẹp gì, chút bản lĩnh khoa tay múa chân này của anh ta, chỉ sợ không thể ngăn được Khương Chi, Trần Cẩm vô cùng sợ hãi anh ta, cho dù thả cô ta đi thì lại thế nào chứ, cô ta có thể nói cái gì? Cô ta dám nói cái gì?

Trần Cẩm đi theo Khương Chi từng bước một, trông giống như một xác chết biết đi nhưng đã chết từ lâu vậy.

Khương Chi nhướng mày, bình tĩnh nói: “Chị không sợ à?”

Trần Cẩm dời ánh mắt, vẻ mặt đờ đẫn, giọng nói cũng rất bình tĩnh: “Sợ, nhưng nếu tôi sợ thì sao chứ, có lẽ tôi sắp chết rồi, nếu tôi có thể thoát khỏi anh ta một giây thì đó chính là một giây của cuộc sống mới.”

Cho dù có chết, cô ta cũng không muốn chết bên cạnh Ân Đình.

Trần Cẩm quay đầu nhìn Khương Chi, tuy rằng giọng nói trầm thấp nhưng lại rất quyết liệt: “Cô muốn đối phó anh ta à?”

Nụ cười của Khương Chi hơi nhạt đi, cô nói: “Chị Trần, chị là người thông minh, người thông minh nên biết cách tự cứu mình, chứ không phải mặc kệ cho đến đâu thì đến, nếu như chị biết mình sắp chết rồi, vậy sao chị không liều một phen trước khi chết chứ?”

Trần Cẩm cười tự giễu: “Liều như thế nào? Người nhà của tôi đều ở Hồng Kông. Tôi đi theo cô đến đây là vì muốn nhờ cô nhắc nhở Hoắc Thế Quang một câu, khoảng thời gian này cẩn thận chút, tốt nhất không nên gặp một mình Ân Đình, nếu như có thể, thì hãy dẫn theo vài người vệ sĩ bên cạnh.”

Bước chân của Khương Chi vô thức chậm lại một chút.

“Nhà họ Ân sắp ra tay với nhà họ Hoắc.” Khương Chi nói giọng điệu khẳng định, chứ không phải đặt câu hỏi.

Môi Trần Cẩm run run, cô ta không nói gì.

Khương Chi không hỏi thêm nữa, cuộc hôn nhân giữa nhà họ Ân và nhà họ Hoắc vốn đã khá kỳ lạ, trong tiền đề cô dâu có người thương trong lòng và chú rể có thanh danh cực kỳ xấu, hai nhà vẫn muốn kết thông gia, có thể thấy được hai bên có chỗ lợi dụng lẫn nhau.

Nhà họ Hoắc muốn sử dụng quyền lực của nhà họ Ân để tham gia chính trị, trong khi gia tộc Ân lại thèm muốn khối tài sản mà gia tộc Hoắc tích lũy được trong trăm năm.

Bạn cần đăng nhập để bình luận