Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 681: Nghe Cô Ấy

Chương 681: Nghe Cô Ấy

“Hả? Không vội tổ chức hôn lễ, chỉ cần đi đăng ký trước?” Bà cụ và Đan Uyển có chút kinh ngạc nói.

Suy cho cùng, con người ở thời đại này cũng không để ý đến giấy tờ chứng nhận, chỉ sau khi tổ chức đám cưới và thông báo cho người thân, bạn bè thì mới được coi là vợ chồng đúng nghĩa, lúc này thứ mà mọi người coi trọng không phải giấy chứng nhận bị ràng buộc về mặt pháp lý, mà là để ý nhiều hơn về mặt hình thức và mức độ phô trương.

Cho nên ý tưởng này của Khương Chi ở trong thời đại này thực sự rất khác lạ.

“Vâng.” Khương Chi nhấp một ngụm trà, gật đầu trả lời.

Cô cũng không quan tâm việc có tổ chức hôn lễ hay không, hơn nữa cô cũng không muốn bị người khác gắn mác ‘gả vào gia đình giàu có’ khi sự nghiệp của bản thân vừa mới có bước tiến phát triển.

Ôn Hoa Anh có chút do dự nhìn Thi Liên Chu nói: “Lão ngũ, không phải con cũng nghĩ như vậy đấy chứ?”

Mặc dù tính cách đứa con trai này của bà ấy có chút quái đản, nhưng lại là người rất phô trương, hưởng thụ, chuyện kết hôn, nếu không tổ chức một buổi hôn lễ thật xa hoa thì thằng bé chắc chắn sẽ không đồng ý.

Thi Liên Chu cầm ly rượu trong tay, những ngón tay thon dài của anh trông càng thêm mảnh khảnh hơn khi cầm cái ly.

Anh ngước mắt, hướng cằm chỉ về phía Khương Chi, nói với giọng điệu trầm thấp: “Nghe cô ấy.”

Khóe miệng Ôn Hoa Anh giật giật, ánh mắt kỳ lạ nhìn Thi Liên Chu một cái, từ khi có vợ có con, đến cả bà ấy cũng không hiểu được tính cách của thằng con này của mình rồi, có phải bà ấy là một người mẹ không đủ tư cách không?

Lần đầu tiên bà cụ nảy ra ý nghĩ nghi ngờ về bản thân mình.

Bà ấy suy nghĩ một lúc rồi nói: “Vậy hai đứa xem thời gian để sắp xếp tổ chức hôn lễ đi, đợi đến lúc có thời gian thì báo cho mẹ, đến lúc đó mẹ sẽ huy động mấy người chị dâu của hai đứa, chắc chắn có thể tổ chức thật linh đình.”

Đan Uyển mỉm cười đồng ý nói: “Đúng vậy, chúng ta còn có thể để cho mấy anh em Tiểu Ngự làm hoa đồng.”

Những lời này chọc đúng ý tưởng trong lòng bà cụ, nhắc đến mấy đứa cháu trai xinh đẹp dễ thương, trái tim của bà ấy như sắp tan ra rồi.

Đột nhiên, bà ấy như nghĩ đến chuyện gì đó, đột ngột đứng dậy, vẻ mặt kích động nói: “Ngày mai chúng ta đi chụp ảnh nhé!”

Bà ấy nhất định phải chụp mấy bức ảnh mang về Bắc Kinh cho ông già ở nhà xem, ha ha, ông ấy nhất định sẽ ghen tị với bà ấy.

Khương Chi có chút sửng sốt, bà cụ thật sự đúng nghĩ gì thì làm đấy.

“Chụp ảnh ạ? Bà nội, bà định chụp ảnh cho ai vậy?” Tiểu Ngự không biết chạy ra khỏi phòng từ bao giờ, chạy đến ngồi xuống bên cạnh bà cụ, múc một bát canh gà, uống một ngụm rồi mới tò mò hỏi.

Ôn Hoa Anh cười ôm lấy Tiểu Ngự, đưa tay chạm nhẹ chóp mũi thằng bé nói: “Tất nhiên là chúng ta cùng nhau đi chụp ảnh rồi.”

Tiểu Ngữ gãi gãi đầu, có chút bất đắc dĩ nói: “Ngày mai bọn con phải đi học mà, hơn nữa cô giáo muốn tổ chức họp phụ huynh.”

“Họp phụ huynh?”

“Họp phụ huynh?”

Khương Chi và Ôn Hoa Anh đồng thanh hỏi.

Tiểu Ngự quay đầu trợn mắt nhìn Khương Chi nói: “Hôm bắt đầu đi học có tổ chức một buổi họp phụ huynh, không phải lúc đó mẹ bận sao? Ngày mai lại tổ chức, mẹ có đi được không? Nếu mẹ không đi được thì con sẽ bảo bà nội cùng đi với bọn con!”

Khương Chi ho nhẹ một tiếng, đang muốn nói gì thì Ôn Anh Hoa đã vui mừng nói: “Được, được, bà nội đi họp phụ huynh cho mấy đứa!”

Bà cụ nghĩ đến cảnh tượng khi đến trường mẫu giáo, người khác chỉ có một đứa cháu trai hoặc cháu gái, một mình bà ấy lại ôm bốn đứa, càng nghĩ càng cảm thấy phấn khích, ừm, tuổi lớn rồi nhưng trong lòng vẫn có chút tranh cường háo thắng, lần này bà ấy lại thắng rồi!

Bạn cần đăng nhập để bình luận