Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 597: Tới Thành Phố Thanh

Chương 597: Tới Thành Phố Thanh

Cô không yên tâm để bà ấy bước vào cửa.

Dì Lý thấy vậy cũng không tức giận, bà ấy rút một phong thư từ trong túi hành lý của mình ra, đưa cho Khương Chi.

Khương Chi đọc hết lá thư, khóe miệng hơi co rút.

Tính tình Thi Liên Chu này đúng là cẩn thận đến mức một giọt nước cũng không lọt, hôm qua vừa kết thúc cuộc gọi với cô, anh lập tức để dì Lý đến trấn Đại Danh, dì Lý đã đến từ đêm hôm qua, bà ấy ngủ lại ở nhà khách một đêm, sáng sớm hôm nay mới đến đây gõ cửa.

Sau này dì Lý sẽ thường trú ở trấn Đại Danh, đúng là người mà Thi Liên Chu đã tìm đến để chăm sóc cho bốn đứa bé.

“Dì vào đi!” Khương Chi khẽ cười một tiếng với dì Lý, mời bà ấy vào trong.

Lúc này bốn đứa bé còn chưa thức dậy, dì Lý nhìn bốn gương mặt nhỏ còn đang ngủ say thì trên gương mặt hiền từ của bà ấy cũng lộ vẻ kích động, bà ấy đã làm việc ở nhà họ Thi hơn hai mươi năm qua, quả thực bà ấy chưa bao giờ nghĩ đến ngũ gia lại có bốn đứa bé ở bên ngoài.

“Ngũ gia đã nói tôi nên làm gì rồi nên đồng chí Khương yên tâm, tôi sẽ chăm sóc tốt cho bốn đứa bé.” Dì Lý đã bình phục cảm xúc, bà ấy quay đầu nhìn Khương Chi, hơi thở quanh người càng ôn hòa hơn.

Khương Chi gật đầu, lễ phép nói: “Vất vả cho dì Lý rồi.”

Dì Lý cười một tiếng: “Vất vả gì chứ? Khi ngũ gia còn nhỏ cũng là tôi chăm sóc cậu ấy, bây giờ được chăm sóc cho các cậu chủ nhỏ cũng là vinh hạnh của tôi.”

Trên mặt bà ấy tràn ngập vui vẻ, tự hào, xem ra việc bà ấy vui khi chăm sóc cho bốn anh em Tiểu Ngự là thật sự xuất phát từ đáy lòng mình.

Khương Chi không nói gì thêm, hôm nay cô phải đi thành phố Thanh, thời gian cũng đã hơi trễ rồi, vì vậy cô thuận miêng nói: “Nếu dì Lý đã đến đây rồi thì phiền dì chăm sóc cho mấy anh em Tiểu Ngự, đợi một lát nữa đưa bốn anh em đến nhà trẻ nhà máy đường của trấn Đại Danh là được, dì chỉ cần đưa đón mấy đứa bé đi học, về nhà, chăm sóc cho bốn anh em, cháu sẽ trả thêm một phần lương khác cho dì.”

Dì Lý ngạc nhiên nhìn cô nhưng cũng không mở miệng từ chối.

Lúc Khương Chi gần đi, cô lại nghe dì Lý nói một câu: “Có lẽ là buổi chiều thì ngũ gia sẽ đến thành phố Thanh.”



Dì Lý rất thân thiện, lại là người Thi Liên Chu đề cử đến nên rất bảo đảm, cũng làm cho Khương Chi bớt một phần lo lắng.

Khương Chi ngồi lên xe, lắc lư đến huyện Thấm, sau đó lại ngồi xe lửa từ huyện Thấm đến thành phố Thanh.

Thành phố Thanh là một trong những vùng nông nghiệp quan trọng nhất của Trung Quốc, ở đó có di sản văn hóa phong phú, nơi đó cũng được người ta ca tụng là “kho tàng tài nguyên sinh vật”.

Lần trước vì để đuổi kịp máy bay nên cô không có dịp đi dạo một vòng ở thành phố Thanh.

Xe lửa chạy một mực đến mười một giờ đêm, gió đêm mang theo hơi lạnh.

Khương Chi vừa ra khỏi nhà ga thì đã nhìn thấy một chiếc xe hơi quen thuộc đỗ ở ven đường.

Cửa sổ xe đã được kéo xuống, một cánh tay nhô ra ngoài, hai ngón tay kẹp điếu thuốc, các ngón tay thon dài, trắng, khớp xương đẹp mắt, khói thuốc lượn lờ mờ mịt trong xe, khiến người ta ở bên ngoài cũng chỉ thấy được xương cằm lạnh lùng của người bên trong.

Hô hấp của Khương Chi hơi gấp, môi đỏ mấp máy, nhấc chân đi đến.

Cô đi đến trước xe, vươn tay gõ lên cửa sổ xe, đuôi mắt khẽ nhếch lên, trên gương mặt xinh đẹp cũng lộ ý cười, Khương Chi dùng lời nói vô cùng lưu mạnh nói: “Anh đẹp trai, anh đi một mình sao? Có thể cho tôi quá giang một đoạn không?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận