Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 851: Lời Đồn

Chương 851: Lời Đồn

Nếu trước đây cậu ấy chỉ có tính cách lạnh lùng lương bạc, thì hiện tại cậu ấy đã biến thành một người lạnh lùng đến mức quái đản, hiện giờ cô ấy có đôi lúc nhìn thấy lão ngũ cũng cảm thấy có chút sợ hãi.

Khương Chi nhìn Hạ Mộ Thanh một cái, sau đó cụp mắt xuống không nói gì, chuyện lúc trước, hai người họ cũng không phải người trong cuộc, mọi việc từ đầu đến cuối cũng không đến lượt hai người họ phải xen vào, về phần ý nghĩ của Thi Liên Chu, cũng không phải chỉ dùng một hai câu ngắn gọn là có thể thuyết phục được anh ấy.

“Thôi, bây giờ nhắc lại những chuyện này thì có ích lợi gì chứ.” Hạ Mộ Thanh cười khổ, trong miệng lẩm bẩm câu gì đó.

Lúc này, ở một bàn tiệc cạnh đó đã có người bắt đầu thảo luận về tin đồn, nội dung tin đồn là về Tưởng Nguyên Trinh vừa mới xảy ra chuyện.

“Này, mấy người đã nghe nói chuyện về nhà họ Tưởng chưa?”

“Ha ha, chuyện này gây ra động tĩnh lớn như vậy, nhà họ Tưởng đang chạy vạy khắp nơi để tìm cách cứu con gái của mình, ai mà không biết chứ?”

“Chậc, tôi nhớ trước kia Tưởng Nguyên Trinh cũng ưu tú giống như con gái nhà họ Cố, có rất nhiều đồng chí nam đều thích hai người họ, ai có thể ngờ trong nháy mắt, một người lại trở thành tội phạm giết người, một người lại muốn đính hôn rồi chứ.”

“Hơn nữa, hình như hai người họ đều thích người con thứ năm của nhà họ Thi đúng không?”

“……”

Có mấy người cúi đầu nhỏ giọng buôn chuyện, khi nhắc đến ‘người con thứ năm nhà họ Thi’ còn lén lút liếc nhìn về phía Hạ Mộ Thanh và Khương Chi một cái.

Sắc mặt của Hạ Mộ Thanh không hề thay đổi, cô ấy quay sang nói nhỏ với Khương Chi: “Em đi xem sao mẹ vẫn chưa đến đây đi.”

Khương Chi nhìn cô ấy một cái, gật đầu, sau đó đứng dậy đi tìm Ôn Hoa Anh.

Cô cũng không buồn nghe người ta bàn tán về tin đồn của Thi Liên Chu, cô đã nghe quá nhiều loại tin tức tình cảm này rồi, cho nên cũng không còn hứng thú nữa.

Lúc Khương Chi tìm được Ôn Hoa Anh thì bà ấy đang cười và nói chuyện với một bà cụ cùng tuổi, Đan Uyển và Thi Nam Châu cũng ở đây, nhưng mà người mà họ đang nói chuyện lại là Cố Tuyển.

Nói chính xác hơn là Thi Nam Châu và Cố Tuyển đang nói chuyện.

Hiển nhiên, Cố Tuyển rất yêu quý cô gái nhỏ nhà họ Thi mà anh ấy và Thi Liên Chu đích thân đón về này, anh ấy nửa ngồi xổm xuống, trên khuôn mặt đẹp trai khẽ nở nụ cười, khi cúi đầu nhỏ giọng nói chuyện với Thi Nam Châu thì lại dịu dàng như ngọc, thực sự muốn để người khác không thích cũng khó.

Mặc dù Thi Nam Châu bây giờ vẫn còn nhỏ, nhưng cũng không có gì đáng kinh ngạc chuyện sau này cô bé sẽ nảy sinh tình cảm với anh ấy cả.

“A Chỉ?” Bà cụ tinh mắt, lập tức nhìn thấy Khương Chi, vui vẻ vẫy tay gọi cô.

Bà cụ nhà họ Cố cũng sửng sốt, vội vàng nhìn về phía đó.

Bà ấy cũng muốn biết là cô gái như thế nào có thể đánh bại con gái mình, cuối cùng kết hôn được với người con thứ năm của nhà họ Thi.

Vừa liếc mắt một, thật sự khiến bà ấy cảm thấy ngạc nhiên.

Hôm nay Khương Chi mặc một bộ đồ bên trong màu trắng giống ánh trăng, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác màu nâu nhạt, bên hông đeo một chiếc thắt lưng quanh eo làm nổi bật vòng eo nhỏ nhắn của cô, kết hợp với khuôn mặt xinh đẹp khiến người khác phải kinh diễm, mỗi một nụ cười một ánh mắt đều bộc lộ khí chất độc đáo của cô.

Đây thực sự là người phụ nữ nông thôn mà người khác đã nhắc đến sao?

Trong lòng bà cụ họ Cố âm thầm thở dài, lời đồn quả thật quá tai hại mà, một người phụ nữ duyên dáng với khí chất ưu nhã như vậy lại bị đồn thổi thành một cô gái quê mùa chưa từng trải sự đời.

Nhưng mà cô gái này ưu tú một chút cũng tốt, để con gái của bà ấy đỡ phải luôn nhớ mong.

Bạn cần đăng nhập để bình luận