Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 602: Đừng Sợ, Có Anh Ở Đây

Chương 602: Đừng Sợ, Có Anh Ở Đây

Trong lòng Ôn Hoa Anh khẽ rung động khi nhìn động tác thân mật giữa hai người họ, cùng với tư thế bảo vệ không hề che giấu của lão ngũ nhà bà ấy.

Bà ấy ngẩng đầu nhìn Thi Liên Chu, trong lòng đã hiểu, cô gái trước mặt này chính là ‘con dâu’ mà con trai bà đã nói đợi một thời gian nữa sẽ dẫn về nhà.

Thái độ của Thi Liên Chu đối với phụ nữ như thế nào thì người làm mẹ như bà ấy là người rõ ràng nhất, đừng nói là lễ phép chào hỏi, mà cho dù là chỉ có lệ một chút thì thằng bé cũng không làm, có thể khiến con trai của bà ấy để ý đến mức này, e rằng đây cũng là lần đầu tiên.

Đứa con trai này của bà ấy trời sinh đã có bản tính lạnh nhạt, nói trắng ra chính là ngay cả người làm mẹ như bà ấy có lẽ ở trong lòng anh cũng chẳng có bao nhiêu chỗ đứng.

Ôn Hoa Anh lại nhìn Khương Chi một cái, nhìn dáng vẻ cô và Thi Liên Chu đứng cùng nhau trông rất xứng đôi, trong lòng lại càng cảm thấy hài lòng hơn, không nhắc đến những yếu tố khác, chỉ xét về ngoại hình thì hai đứa nó rất đẹp đôi, khi cả hai đứng chung một chỗ, ai nói chúng không xứng đôi chứ?

“Được, được, mẹ đi trước, lát nữa con nhớ dẫn A Chi xuống lầu ăn sáng nhé, mẹ đợi hai đứa ở nhà ăn đấy.” Nói xong, Ôn Hoa Anh vui mừng rời đi, cũng không hỏi chuyện ở chung phòng của hai người.

Khương Chi nhìn Ôn Hoa Anh rời đi, dây thần kinh căng thẳng trong lòng cũng thả lỏng lại.

Cô ngước nhìn người đàn ông có dung mạo diễm lệ trước mặt này, trên môi nở nụ cười như không cười, vẻ mặt lạnh lùng nhìn Thi Liên Chu, ánh mắt có chút lạnh lẽo: “Ngày hôm qua anh cũng không nói cho em biết rằng mẹ anh cũng ở đây, bây giờ thì hay rồi, bị bắt quả tang tại hiện trường.”

Ánh mắt Thi Liên Chu tối sầm, vươn tay nắm lấy những ngón tay lạnh lẽo của cô, đột nhiên cúi đầu, dùng đôi môi hơi lạnh của mình hôn lên từng ngón tay của cô.

Anh cực kỳ bình tĩnh, mặc kệ gặp được chuyện gì cũng không bao giờ tỏ ra hoảng loạn, còn có thể bình tĩnh làm hành động tán tỉnh như vậy.

Nhìn thấy dáng vẻ có chút bực mình của Khương Chi, Thi Liên Chu bỗng nhiên cúi đầu cười khúc khích hai tiếng, lồng ngực run lên: “Đừng sợ, có anh ở đây rồi.”

Tâm trạng vốn có chút phức tạp của Khương Chi lập tức bị anh ấy khuấy đảo làm biến mất hầu như không còn, có chút dở khóc dở cười.

Loại phong cách bá đạo tổng tài ngôn tình đột ngột xuất hiện này là chuyện gì thế?

Cô bĩu môi quay về phòng, nếu như đã muốn gặp bề trên, vậy thì không thể qua loa như vậy được, cô bỏ ra một khoản tiền lớn để mua một bộ mỹ phẩm trong trung tâm thương mại của hệ thống, trang điểm nhẹ cho khuôn mặt của mình.

Thi Liên Chu nhìn cô một cái, môi mỏng khẽ nhếch lên một đường cong nhỏ, mặc áo sơ mi vào, thong thả ung dung cài cúc áo.

……

Ở phía bên kia, Ôn Hoa Anh mang theo tâm trạng kích động trở về nhà ăn, ngồi xuống ghế, lập tức uống hết hai cốc sữa bò.

Đan Uyển giật mình, khó hiểu hỏi: “Mẹ? Mẹ sao vậy? Liên Chu không ở trong phòng sao?”

“Hả?” Ôn Hoa Anh rời mắt khỏi thang máy, đợi sau khi lấy lại tinh thần, ý thức được con dâu đang hỏi cái gì, mới vui vẻ cười nói: “Ở, ở, thằng bé ở trong phòng, còn không phải chỉ có một mình thằng bé đâu!”

Nói đến đây, giọng nói của Ôn Hoa Anh không kìm được tăng lên mấy tông.

“Không chỉ có một mình???” Đan Uyển sửng sốt, trong lúc nhất thời không hiểu được những lời này là có ý gì.

Bạn cần đăng nhập để bình luận