Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 558: Thân Thế Khác

Chương 558: Thân Thế Khác

Nếu cô đoán không sai thì người phụ nữ này chính là chị tư của nguyên chủ, người đã gả đến thị trấn Đại Minh, Khương Hạnh Hoa.

Mà ngoài nhóm người này ra, một người phụ nữ có dáng vẻ xinh đẹp, khuôn mặt thanh tú đang nhìn chằm chằm vào cô, như thế giữa hai người họ có muối hận thù giết cha nào đó vậy.

Khương Chi vừa đi ra, tất cả mọi người của nhà họ Khương đều im lặng.

“Mẹ ơi!” Tiểu Qua uất ức chạy đến ôm lấy chân của cô.

Tiểu Ngự cũng rất tức giận, nhưng vẫn làm trò trách nhiệm của một người anh cả, kéo Tiểu Diệu và Tiểu Tông ra đằng sau, làm ra dáng vẻ bảo vệ, cũng không nóng nảy xông lên đọ sức với đám người như trước nữa.

Khương Chi đưa tay xoa xoa đầu của Tiểu Qua, bước chân cũng không dừng lại, cô bình tĩnh đi đến trước mặt của Khương Hoa Quế, không để cô ta kịp nói gì, giơ tay lên, động tác nhanh như chớp tát thẳng vào mặt của Khương Hoa Quế.

“Bốp ——”

Tiếng bàn tay tát vào mặt giòn tan vang vọng trong không khí, xung quanh đều vang lên những giọng nói kinh ngạc.

“Mày!” Khương Hoa Quế lảo đảo một chút, hai má lập tức đỏ bừng, trong mắt tràn đầy nước mắt.

Khương Chi vẫy vẫy tay, khóe miệng khẽ nhếch lên, giọng điệu cực kỳ bình tĩnh nói: “Nếu đã không nói được tiếng người thì chỉ có thể dạy lại thêm lần nữa, lần sau đã nhớ cách gọi người như thế nào chưa? Không có việc gì làm thì uống nhiều nước vào, đừng để có một cái miệng lại chỉ toàn biết phun đấy cứt.”

Sau đó cô quay đầu nhìn về phía Khương Tả Phong và Bạch Hương Chi, giọng điệu lạnh nhạt nói: “Mấy người lũ lượt kéo đến đây có chuyện gì à?”

Mọi người đều hiểu ẩn ý trong đó: Có chuyện gì thì nói nhanh lên, có rắm nhanh đánh đi.

Sắc mặt của Khương Đinh Hương tái nhợt, dáng vẻ yếu đuối gầy guộc, giống như đóa hoa trắng vừa trải qua mưa gió, cả người đều héo hon, nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của Khương Chi, cô ta không nhịn được chế nhạo nói: “Khương Chi Tử, đến lúc nào rồi mà cô vẫn còn kiêu ngạo như vậy hả?”

Cô ta tạm dừng một chút, nụ cười trên mặt càng thêm mấy phần khinh thường nói: “Cô có biết không, cô không phải là con ruột nhà chúng tôi.”

Khương Đinh Hương vốn tưởng rằng sau khi Khương Chi nghe được những lời này sẽ cảm thấy hoảng sợ, dù sao cô cũng từng là công chúa trong nhà họ Khương nhiều năm, mặc dù kết cục cuối cùng cũng không có hậu, nhưng thân thế của bản thân lại đột nhiên thay đổi, người bình thường sẽ luôn muốn hỏi nhiều hơn mấy câu, đúng không?

Nhưng mà Khương Chi đứng trước mặt cô ta thì sao?

Sau khi nghe được những lời này của cô ta, Khương Chi Tử lại tỏ ra cực kỳ bình tĩnh, giống như thể đang nghe cô ta nói ‘hôm nay đã ăn gì chưa?’ vậy.

Vẻ mặt Khương Chi liếc nhìn về phía cô ta, nói: “Không phải thì không phải thôi, mấy người đến đây cũng chỉ để thông báo cho tôi chuyện này thôi à?”

Cô thực sự không quan tâm đến thân phận thật sự của nguyên chủ như thế nào, dù sao từ đầu đến cuối cô đều chưa từng được hưởng thụ hương vị của gia đình, bây giờ cô đã có mấy đứa con, cảm thấy mọi thứ đều đủ rồi, về phần người thân, ai muốn thì lấy luôn đi.

Cô chắc cũng không có cái mệnh đó, cũng không phải là con gái thất lạc bên ngoài của một ông trùm quân sự chính trị nào đó chứ?

Đó đều là hình mẫu của nhân vật chính, cô cùng lắm cũng chỉ là một nhân vật phụ bị lấy làm bia chắn đạn thôi, ngay cả nữ phụ cũng không phải.

Tất nhiên, nhìn vẻ mặt khinh thường kia của Khương Đinh Hương cũng biết, có lẽ gia đình thật sự của cô là gia đình nghèo không xu dính túi, có thể còn không tốt bằng gia đình họ Khương bây giờ, nếu không cô ta cũng sẽ không tỏ ra hả hê như vậy.

Bạch Hương Chi dùng ánh mắt phức tạp nhìn về phía Khương Chi, vốn dĩ bà ta đang muốn thay đổi hoàn toàn, đối xử thật tốt với đứa con gái này, nhưng không ngờ đứa con gái mà bà ta nuôi dưỡng hơn 10 năm này lại không phải là con ruột của bà ta.

Điều này thực sự khiến bà ta cảm thấy rất khó chịu và buồn cười, nhưng con gái ruột đều đã tìm đến tận nhà rồi, chuyện này cũng không thể nào là giả đúng không?

Bạn cần đăng nhập để bình luận