Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 908: Khéo Léo

Chương 908: Khéo Léo

Chung Thủy nghẹn lời, ánh mắt nhìn Khương Chi giống như là đang nhìn thấy sinh vật lạ.

Thời buổi này, mọi người đều chú trọng bồi dưỡng phẩm chất. Mỗi ngày, mọi người đều nói vì nhân dân phục vụ, làm việc thiện không cần lưu lại tên tuổi. Dù trong lòng nghĩ như thế nào thì ngoài mặt họ vẫn luôn phải khiêm tốn một chút. Đâu có giống như cô, luôn miệng muốn huân chương thể hiện công trạng của mình?

Khương Chi cũng không để ý đến vẻ mặt phức tạp của anh ta, cô cười nhạt nói: “Để tôi nghĩ xem buổi tối hôm nay tôi cứu được tất cả có bao nhiêu người? Rất may vì có tôi ở đây, nếu không thì thương nghiệp Thanh Thị sẽ bị tổn thất nặng nề, ông nói có đúng không Chung sở trưởng?”

Sắc mặt của Chung Thủy lúc xanh lúc tím, thực sự nhìn rất thích mắt.

Ông ta cũng biết, buổi tối hôm nay xảy ra chuyện lớn như vậy đều là do đồn công an bọn họ sơ suất. Nếu không có Khương Chi đến thì thật sự khiến cho số người giàu ở Thanh Thị chết rất nhiều. Vậy thì chức sở trưởng này của ông ta sợ cũng không gánh hết tội.

Dù nói thế nào đi nữa thì ông ta vẫn phải ghi nhớ ân tình này.

Nghĩ như vậy, Chung Thủy cũng chỉ có thể bóp mũi thừa nhận, ông ta cười mỉa nói: “Đống chí Khương nói gì thì chính là như vậy. Cô yên tâm. Sáng mai tôi lập tức sẽ gửi cho cửa hàng đồ cổ của cô một bảng khen thưởng để cho mọi người biết ràng Thanh Thị chúng ta có một nữ anh hùng!”

Khương Chi cười khẽ gật đầu, quảng cáo miễn phí, kẻ ngốc mới không cần.

Hội đấu giá đêm nay không có cách nào tiếp tục được nữa nên tất cả mọi người đều lần lượt rời đi.

Khương Chi không rời đi, đợi một lúc thì Yến Linh thực sự xách vali đi tới.

Vẻ mặt của cô ta tươi cười đưa chiếc va-li ra, khách khí nói: “Cô Khương, đây là số tiền bán đấu giá mà cô bán kết ti pháp lang khí, mười bảy vạn, không thiếu một đồng, cô có thể kiểm tra lại.”

“Ồ?” Khương Chi hơi nhướng mày, theo lý mà nói thì phòng đấu giá sẽ lấy tiền hoa hồng.

Mà số tiền này, chắc là Ân Đình cũng tạm thời mượn của phòng đấu giá.

Yến Linh nghe âm thanh mà biết nhã ý, khẽ cười nói: “Hôm nay cô đã giúp hội đấu giá chúng tôi rất nhiều, làm sao chúng tôi lại không biết xấu hổ lấy hoa hồng của cô chứ? Cô yên tâm, không chỉ có hôm nay mà sau này cũng vậy chỉ cần vật đấu giá do cô Khương gửi đến thì chúng tôi đều sẽ không thu hoa hồng của cô!”

Khương Chi hơi kinh ngạc, liếc mắt đánh giá Yến Linh một cái.

Tuy nói người phụ nữ này là tình nhân của người khác nhưng trong kinh doanh lại rất nhạy bén, chắc chắn sau này sẽ đạt được thành tựu gì đó.

Cô cũng không khách khí, nhận lấy vali, ký thư xác nhận bán đấu giá thành công. Cuộc mua bán này đã hoàn thành.

Mười bảy vạn coi như là số vốn khởi nghiệp lớn nhất đầu tiên của cô.

Lúc chuẩn bị rời đi, Khương Chi không quên nói với Yến Linh: “Tôi tin rằng sau này giữa chúng ta sẽ có rất nhiều cơ hội hợp tác. Lúc đó, tôi sẽ còn phải làm phiền đến bà chủ Yến tuyên truyền tên tuổi của ‘cửa hàng đồ cổ Hữu Gian’ của chúng tôi nhiều hơn”.

Yến Linh mỉm cười đáp lại, lịch sự tiễn người đi.

Khương Chi vừa rời đi, Yến Linh cũng thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này, Vạn Thiến từ bên cạnh đi tới, nhìn bóng dáng Khương Chi rời đi, hơi nheo mắt nói: “A Linh, vì sao cô lại khách khí với một người phụ nữ không có lai lịch như vậy?”

Làm con dâu cả nhà họ Dương thì Vạn Thiến không xấu, cũng có khí chất nhưng không nhiều.

Vẻ mặt của bà ta có chút ngạo mạn, rất giống với con trai Dương Thành Nam của bà ta.

Bạn cần đăng nhập để bình luận