Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 748: Súng

Chương 748: Súng

Chỉ là không biết trong số những người tình nghi này, rốt cuộc là người nào? Hoặc là… Đều có?

Khương Chi không quay đầu lại, ánh mắt cô rất bình tĩnh, đồng tử đen nhánh, không hề có cảm xúc.

Cô không lo lắng cho mình mà chỉ sợ những kẻ này phát điên mà ra tay với mấy đứa bé.

Nếu bọn họ chỉ muốn cho cô một bài học, họ có thể sẽ ra tay ngay giữa ban ngày ban mặt nhưng nếu bọn họ đã muốn lấy mạng của cô thì sẽ chờ đợi đến thời điểm thích hợp.

Xem ra là muốn lấy mạng của cô rồi.

Đúng lúc này, bên ngoài lại có tiếng gõ cửa.

Khương Chi cau mày, thu lại biểu cảm trên mặt, cô mở cửa.

Mạnh Lam đứng nghiêm chính trước cửa ra vào, mọi động tác của anh ấy giống như đã được đo đạc, cân nhắc trước đó: “Bà chủ, tôi đưa lâm sản đến rồi.”

Vừa nhìn thấy Mạnh Lam, đôi mắt đẹp của Khương Chi đã nhắm lại.

Vốn dĩ gọi người đến để thu hoạch lâm sản nhưng dưới tình hình này mà nói, không dùng đến Mạnh Lam thì quả thực không biết trọng nhân tài rồi.

Sắc mặt Khương Chi vẫn bình tĩnh, đôi mắt hạnh như giăng một tầng sương lạnh: “Lâm sản thì không vội, anh vào đây, tôi có chuyện muốn nói.

Mạnh Lam nghiêm chỉnh, trịnh trọng nói: “Vâng!”

Lúc bị điều từ thủ đô đến đây, Mạnh Lam đã nhận lệnh, mặc kệ bà chủ nói gì hay đưa ra yêu cầu gì, anh ấy đều phải tuân theo.

“Bà chủ có dặn dò gì?” Mạnh Lam khẽ cúi đầu hỏi.

Khương Chi cũng không rảnh rỗi mà hàn huyên, cô nói thẳng: “Có người muốn giết tôi, khó tránh khỏi sẽ liên lụy đến mấy đứa bé, vì vậy tôi cần anh cử hai người đến Lan Hương bảo vệ Tiểu Ngự, những người khác thì phân bố gần nhà trẻ, còn anh đi theo tôi giải quyết những người kia.”

Lời cô nói rất rõ ràng, cũng cực kỳ dứt khoát, hiển nhiên cô biết rõ Mạnh Lam không phải kẻ chỉ biết mấy trò mèo, anh ấy đã từng giết người.

Nếu cô đoán không sai thì cái chết của Trương Nhân cũng không thoát khỏi có liên quan đến Mạnh Lam.

Sau khi nghe xong, khuôn mặt Mạnh Lam như lộ ra sát khí, tay anh ấy sờ bên hông mình, giọng nói rất nghiêm túc: “Bà chủ không cần đi, để tôi tự mình đi giải quyết là được, tất nhiên sẽ không để bọn họn động đến một sợi lông của các cậu chủ nhỏ.”

Khương Chi mỉm cười: “Anh có súng đúng không? Cho tôi một khẩu!”

Dù sao cũng là người muốn mạng cô, không tận mắt nhìn thấy cũng quá khinh thường người ta rồi.Do cful l. v n- đọc tr miễn phí

Mạnh Lam nhíu mày, anh ấy im lặng rất lâu mới quay người đi ra sân, chỉ trong chốc lát Mạnh Lam xách một cái rương bằng mây bước vào cửa.

Anh ấy khom người mở cái rương mây ra, đuôi lông mày của Khương Chi hơi nhếch lên khi nhìn thấy mấy khẩu súng được xếp rất chỉnh tề bên trong, trong lòng cô thầm nói: Xem ra mình phải cân nhắc lại năng lực của Thi Liên Chu một lần nữa rồi.

Khương Chi nheo mắt, chọn một khẩu súng từ trong số đó.

“Bà chủ, vẫn nên để tôi tự đi giải quyết thì hơn!” Mạnh Lam nhíu mày nhìn Khương Chi, giọng nói như không vừa ý lắm.

Mạnh Lam dám nói, một khi giao tranh với đối phương, nếu không may làm bà chủ bị thương, chắc chắn ông chủ sẽ lập tức điều anh ấy qua Nam Phi đào quặng.

Nhưng Khương Chi lại không thèm để ý đến Mạnh Lam, cô cất khẩu súng, giọng nói rất ung dung, bình tĩnh: “Anh mau chóng sắp xếp người đi! Hôm nay, trước khi tan học, tôi phải bảo vệ mấy đứa bé cho tốt, mà Lan Hương bên kia cũng không được trì hoãn!”

Mạnh Lam thấy cô không thay đổi ý định nên chỉ có thể mím chặt môi: “Vâng!”

Khương Chi nhìn Mạnh Lam rời đi, sắc mặt cô dần chuyển thành lạnh lẽo, ánh mắt lạnh buốt.

Mạnh Lam sắp xếp người rất nhanh, người của anh ấy đều mặc quần áo thông thường, trà trộn vào đám đông mà không bứt dây động rừng, xem ra không phải mới lần một lần hai làm chuyện thế này, rõ ràng bọn họ rất có kinh nghiệm.

Bạn cần đăng nhập để bình luận