Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 907: Da Mặt Dày

Chương 907: Da Mặt Dày

Ân Đình ngửa mặt lảo đảo một chút, dường như anh ta rất bối rối. Anh ta từ từ ngẩng đầu lên, hai dòng máu đỏ tươi chảy từ trong mũi ra.

Tất cả mọi người xung quanh đều rất ngạc nhiên, hít một hơi khí lạnh, liên tục lui về phía sau.

Tuy rằng vừa rồi Khương Chi cũng đã tát vào mặt của Ân Đình, nhưng lúc này cô lại không hề báo trước mà đánh gãy sống mũi của ai đó. Một người phụ nữ đáng sợ và bạo lực như vậy, dù có xinh đẹp đến đâu thì thực sự bọn họ cũng không chống đỡ được!

Khóe miệng Triệu Cam Đường giật giật, sau đó cúi đầu xuống và che miệng cười khúc khích.

Bộ dạng của Ân Đình rất buồn cười, khác hẳn dáng vẻ u ám thường ngày của anh ta, thậm chí còn có một chút ngốc nghếch.

Hoắc Thế Quang cũng không nói lên lời. Khương Chi này thật sự là một người không làm việc theo lẽ thường.

Chung Thủy không nói thành lời, mở miệng thở hổn hển muốn nói điều gì đó nhưng không biết mối quan hệ của họ nên ngại mở miệng.

Khương Chi rút tay lại, nhẹ nhàng xoa cổ tay, giọng nói trong trẻo: “Anh Ân, tôi là người phụ nữ có chồng, anh là đàn ông có vợ, làm người thì phải có đạo đức của con người. Nếu anh không có thì tôi cũng không ngại giúp anh một chút.”

“Như tôi vừa nói rồi, A Chi, không phải tên anh có thể gọi.”

Sắc mặt Ân Đình tối sầm giống như có thể chảy ra nước. Anh ta muốn giơ tay chạm vào sống mũi đang đau đến chết lặng một chút, nhưng tay giơ lên được nửa chừng thì thả xuống, giọng nói giống như rít qua kẽ răng: “Khương Chi, tôi thấy cô là muốn…”

Khương Chi giơ tay lên, Ân Đình theo phản xạ lùi về phía sau một bước. Nhưng cô lại cười nhẹ rồi giơ tay vuốt nhẹ những sợi tóc đang dính trên má: “Tôi vừa mới cứu mạng anh. Hiện tại lại dạy anh cách cư xử như một con người. Vậy anh chắc sẽ không tính toán với tôi về cú đấm này phải không?”

“Đức Phật đã nói cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp. Người Cảng Thành rất coi trọng đến phong thủy, chẳng lẽ anh không hiểu đạo lý này sao?”

Khương Chi hơi nghiêng đầu, trên mặt hơi mỉm cười, lời nói lạnh lùng.

Triệu Cam Đường nhìn xem xung quanh, nhỏ giọng đồng ý: “A Chi nói rất đúng!”

Hoắc Thế Quang cũng mỉm cười: “Lời này của cô không sai. Người Cảng Thành chúng tôi rất coi trọng huyền học. Cô ấy đã cứu rất nhiều người trong chúng ta như vậy, mọi người cảm kích còn không kịp, làm sao lại có thể trách tội đươc? Anh, rể, anh nói xem?”

Anh ấy cố tình nhấn mạnh hai chữ “Anh rể”, giống như khẳng định khẳng định phẩm hạnh của Ân Đình không tốt.

Răng của Ân Đình có chút đau. Anh ta liếc mắt nhìn Khương Chi thật sâu, rồi xoay người đẩy đám người xung quanh ra rời đi.

Sau khi anh ta rời đi, bầu không khí huyền ảo giữa mọi người lại sôi động lên. Nhưng mà mọi người đều tránh xa tên và chủ đề của Ân Đình. Với việc động viên của Chung Thủy thì bầu không khí thật sự đã trở lên tốt hơn nhiều.

Chung Thủy lại lần bày tỏ lòng biết ơn đối với Khương Chi: “Đồng chí Khương, cô yên tâm. Đồn công an chúng tôi nhất định sẽ biểu dương cô!”

Đôi mắt hạnh của Khương Chi hơi lóe lên, nói: “Chung sở trưởng khách khí quá. Nhưng mà hôm nay tôi đặc biệt đến đây để tham gia buổi đấu giá là bởi vì cửa hàng đồ cổ sắp khai trương. Nếu ông muốn khen ngợi vậy thì trực tiếp khen ngợi cửa hàng đồ cổ của tôi đi. Nếu được thì ông hãy làm một bảng khen thưởng để tôi đặt ở cửa hàng cho mọi người đều biết công trạng của tôi, ông nói xem có được không Chung sở trưởng?”

Lời nói này của cô không khách khí một chút nào, thậm chí có chút da mặt dày.

Bạn cần đăng nhập để bình luận