Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 1005: Đảo Naki

Chương 1005: Đảo Naki

Khương Chi nhìn ra biển khơi mênh mông, niềm vui nhỏ nhoi vì mang thai của cô bỗng chốc tan biến.

Cha của đứa trẻ vẫn chưa được tìm thấy.

Bỗng nhiên, từ bên ngoài truyền đến tiếng của Mạnh Lam: “Bà chủ! Chúng ta sắp đến rồi!”

Khương Chi thu lại cảm xúc của mình, đi ra ngoài. Khi họ tiếp tục tiến đến gần liền thấy những ánh sáng lập lòe dần xuất hiện trên biển khơi đen ngòm. Thần kinh của cô cũng căng lên theo những ánh sáng mờ ảo đó.

“Các anh nhìn kìa, những ánh sáng kia đều là thuyền đánh cá! Ngoài những người như chúng ta đến đây hóng chuyện, còn lại đều là người của tổ chức Yamaguchi. Chúng ta chỉ nên ở đây ngắm nhìn thôi, nếu đến gần hơn sẽ bị người của tổ chức Yamaguchi phát hiện.”

Thuyền trưởng bước ra khỏi buồng lái, lấy khăn quàng trên cổ mà lau mồ hôi trên trán, bày ra vẻ mặt không muốn đến gần hơn nữa. Điều này cũng dễ hiểu, người Nhật bản địa nào lại không sợ tổ chức Yamaguchi, một tổ chức tội phạm khét tiếng chuyên đốt phá cướp bóc chứ?

Họ dám đến đây cũng chỉ vì có nhiều người cũng tới giống như họ.

Khương Chi không nói gì, cô đứng trên boong tàu, cúi đầu nhìn mặt biển êm đềm, rũ mắt nói: “Vùng biển này có loài cá nguy hiểm nào không? Nếu rơi xuống biển, có thể sống sót không?”

Thuyền trưởng suy nghĩ một lúc, nói: “Khu vực này không có loài cá nguy hiểm nào, nhưng người Hoa kia bị bắn, không biết mùi máu có thể thu hút những con cá ăn thịt lớn hay không? Chuyện này khó mà nói được.”

Nhân viên đi cùng thuyền trưởng thì thầm một câu: “Nhìn bộ dạng tìm người điên cuồng của tổ chức Yamaguchi như vậy. Dù có tìm thấy thì người kia cũng chẳng có kết cục tốt đẹp gì, thà chết trong biển còn hơn, đỡ phải chịu tra tấn.”

Khương Chi giật mình, khóe môi khẽ mím lại.

Mạnh Lam cau mày, liếc nhìn người nhân viên với ánh mắt cảnh cáo. Người đó lập tức co rúm lại, một lúc lâu không dám lên tiếng.

“Gần đây có đảo nào có thể lên bờ không? Chúng ta ở đó mấy ngày rồi đi.” Khương Chi nói với giọng điệu rất bình thản.

Kỹ năng bơi lội của Thi Liên Chu không tệ, anh liều lĩnh nhảy xuống biển thì chắc chắn đã tính toán xong đường lui. Cho dù được thuyền đánh cá cứu hay bị dòng nước cuốn đến đảo gần đó đều là khả năng có thể xảy ra.

Miễn là tổ chức Yamaguchi không tìm thấy anh trong một ngày, điều đó có nghĩa là Thi Liên Chu vẫn an toàn.

“Đảo?” Thuyền trưởng suy nghĩ một lúc, đột nhiên nói: “Gần đây có một hòn đảo, nhưng nơi đó dành cho quý tộc vui chơi. Ban đầu du thuyền gặp nạn cũng định đến hòn đảo đó nhưng đột nhiên đổi hướng không đi nữa”.

Khương Chi ánh mắt lóe sáng: “Ồ?”

“Đảo Naki (Nakishima) đó, phong cảnh rất đẹp, còn có một khu vực san hô lớn, nơi đó nổi tiếng với việc câu cá ngừ vây xanh và cá ngừ đại dương. Trên đảo còn có bảo tàng thiên nhiên, khu nghỉ dưỡng và chuồng ngựa, những người giàu có rất thích đến đó chơi.”

Khi nói về đảo Naki, ánh mắt của người bạn cũng không khỏi lộ ra vẻ thèm thuồng.

Khương Chi nhắm mắt lại, gật đầu nói: “Vậy chúng ta đi đảo Naki.”

Vì đảo Naki là hòn đảo duy nhất gần đó, cũng là nơi du thuyền ban đầu định đi, nên rất có thể Thi Liên Chu sẽ đặt chân đến đó. Dù sao thì ai có thể ngờ rằng người rơi xuống biển lại tự nguyện chạy đến đảo Naki chứ?

Thuyền trưởng nhìn Khương Chi, do dự nói: “Tôi nghe nói người của tổ chức Yamaguchi đã chiếm đóng khu nghỉ mát trên đảo Naki, cô đừng nên qua đó.”

Trong lòng ông ta nghĩ rằng một cô gái xinh đẹp như vậy rơi vào tay người của tổ chức Yamaguchi sẽ không có kết cục tốt đẹp.

Cô chỉ là đến du lịch, nếu bị đám người đó chú ý thì chỉ sợ nửa đời sau sẽ bị hủy hoại.

Khương Chi mỉm cười: “Không sao.”

Thuyền trưởng thấy cô kiên quyết như vậy đành thở dài rồi quay lại tiếp tục lái thuyền.

Bạn cần đăng nhập để bình luận