Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 702: Không Muốn Giấu Diếm

Chương 702: Không Muốn Giấu Diếm

Buổi chiều, bốn đứa bé đeo cặp, phấn khởi bừng bừng trở về nhà, xem ra một ngày ở trường không tệ.

Khương Chi cố ý chuẩn bị gà quay Tiểu Ngự thích ăn, mọi người trong nhà bắt đầu ngồi vào bàn ăn cơm tối.

“Ăn nhiều một chút!” Khương Chi gắp đùi gà vào bát của Tiểu Ngự, ánh mắt nhìn cậu nhóc cũng kỳ lạ.

Tiểu Ngự cực kỳ mẫn cảm, đùi gà vốn dĩ đã nhét vào miệng nhưng cậu nhóc lập tức lấy ra, vẻ mặt nghi ngờ: “Mẹ, hôm nay mẹ có gì đó không thích hợp lắm, vì sao mẹ tốt với con như thế?”

Khương Chi hơi khựng lại nhưng sau đó thì tức cười: “Không có chuyện gì cũng không thể tốt với con à?”

Tiểu Ngự vẫn cảnh giác nhìn chằm chằm vào cô, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: “Chắc chắn phải có vấn đề gì đó, bình thường mẹ đều chú ý đến Tiểu Tông nhiều hơn, đúng không Tiểu Diệu, Tiểu Qua?”

Khóe miệng Khương Chi co rút. Thằng nhóc này, thế mà còn biết kết bè kết phái.

Tiểu Diệu ngẫm nghĩ, rồi nghiêm túc lắc đầu: “Em cảm thấy mẹ đều đối xử tốt với chúng ta, không hề bất công với ai.”

Tiểu Qua vốn dĩ còn đang gặm cánh gà, nghe Tiểu Diệu nói thì vội vàng gật đầu theo: “Đúng vậy! Em cũng cảm thấy như vậy.”

Tiểu Tông không nói chuyện, cậu bé chỉ đang ăn từng miếng rau xanh, Tiểu Tông không thích ăn thịt, mà tư thế ngồi ăn cũng cực kỳ nhã nhặn.

Lông mày của Khương Chi hơi giãn ra, cô hắng giọng, nhìn về phía Tiểu Ngự: “Được thôi, nếu con đã cảm thấy mẹ có mục đích thì mẹ cũng không che giấu. Là thế này, lão Cận của con sắp kết hôn rồi.”

Tiểu Ngự đang vòng hai tay trước ngực mình, làm ra dáng vẻ “con xem thử mẹ có thể nói cái gì”.

Nhưng khi nghe thấy câu nói này, cả người cậu nhóc đã ngơ ra, cũng quên buông cánh tay xuống, mắt phượng trợn tròn, sau cùng mới móc lỗ tai, giọng nói rất lớn: “Mẹ nói gì cơ? Mẹ lập lại một lần nữa đi!”

Khương Chi liếc cậu nhóc, sắc mặt vô cùng thản nhiên, một đôi mắt trong veo không hề gợn sóng: “Cận Phong Sa sắp kết hôn, người anh ta sắp cưới chính là Dư Hồng Mai.”

Ngẫm nghĩ, cô lại bổ sung thêm một câu: “Chính là Dư Hồng Mai mà con rất chán ghét kia.”

Nghe nói đến đây, trong thoáng chốc mặt mũi Tiểu Ngự như bị bóp méo, vành mắt đỏ lên, vẻ mặt vô cùng mất hứng.

“Chú Phong Sa sắp kết hôn sao?” Tiểu Qua reo lên một tiếng.

Cậu bé cũng có hảo cảm với Cận Phong Sa, lúc mấy anh em ở lại xưởng luyện thép đã rất vui vẻ.

Tiểu Diệu hơi ngạc nhiên, trong vô thức, cậu bé đã nhìn về phía Tiểu Ngự, khi nhìn thấy biểu cảm buồn bã của anh trai mình thì cái miệng nhỏ mấp máy, nhỏ giọng an ủi: “Anh cả đừng khóc, sớm hay muộn thì chú ấy cũng phải kết hôn, có người ở cùng với chú ấy sẽ tốt hơn.”

Tiểu Ngự không lên tiếng trả lời.

Khương Chi nhìn Tiểu Ngự, cô thấy nhóc con đã cúi đầu xuống, vẻ mặt không tốt lắm, bàn tay đặt trên đầu gối cũng run lên, xem ra là đang đè nén cảm xúc trong lòng.

Cô thở dài, ban đầu cô cũng không muốn nói nhưng nếu giấu diếm như vậy, đến khi Tiểu Ngự biết được sẽ càng khiến nhóc con đau khổ hơn.

Rất lâu sau đó, Tiểu Ngự mới ngẩng đầu lên nhìn về phía Khương Chi, cậu nhóc ngơ ngác, giọng nói kèm theo tiếng nức nở: “Lão Cận thật sự sắp kết hôn sao? Sao ông ấy không nói cho con biết?”

Khương Chi trầm ngâm một lúc: “Có lẽ là có chuyện bận gì đó, mà cũng có thể vì sợ con lo lắng.”

Tính cách của Cận Phong Sa hơi kỳ quặc, lại có sự chênh lệch rất lớn với bề ngoài mạnh mẽ của anh ấy, anh ấy hoàn toàn không có năng lực xử lý, Cận Phong Sa không yêu Dư Hồng Mai nhưng đột nhiên lại chọn kết hôn với cô ta, chắc chắn đã có chuyện gì đó khiến anh ấy không làm chủ được.

Còn về phần vì sao không nói cho Tiểu Ngự biết, có lẽ cũng giống như những gì cô vừa nói.

Một là anh ấy không đến được, vì sắp kết hôn nên bị cô dâu quản lý gắt gao, làm sao đến được?

Bạn cần đăng nhập để bình luận