Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 807: Chứng Cứ

Chương 807: Chứng Cứ

Khương Chi nắm tay Thi Liên Chu khẽ lắc, cô cười nhẹ một tiếng rồi thương hại nhìn Tưởng Nguyên Trinh: “Một thiên kim tiểu thư tốt như vậy thì không chịu làm, cứ nhất quyết muốn làm một người đàn bà ấy chanh chua bám dính không chịu buông tha, chẳng trách Thi Liên Chu không thích cô, nếu như tôi là anh ấy, tôi cũng không thèm để ý đến một người phụ nữ nôn nóng muốn dâng mình như cô đâu.”

Vẻ mặt Tưởng Nguyên Trinh vô cùng hung dữ, hận không thể ăn tươi nuốt sống Khương Chi.

Cô ta quát đến nỗi khàn cả giọng: “Cô biết cái gì? Chỉ cần là anh ấy, tôi có thể làm bất cứ chuyện gì! Cô không hiểu tôi yêu anh ấy đến nhường nào đâu! Tôi yêu anh ấy hơn cô! Cô dựa vào đâu để chỉ trích tôi chứ?”

Khương Chi cười cười, bình tĩnh nói: “Thật sao? Cho nên cô cố ý tìm người cưỡng hiếp giết tôi, chính là vì anh ấy sao?”

“Ha ha ha, cưỡng hiếp rồi giết cô sao? Không không, cô suy nghĩ quá đơn giản, tôi muốn hủy hoại thanh danh của cô! Tôi muốn Thi Liên Chu biết cô là thứ giầy rách, thứ lăng loàn mà ai cũng có thể làm chồng cô được! Với lòng kiêu ngạo của anh ấy, sao còn cần cô nữa chứ?

“Cô yên tâm, lần này tôi thất bại, không có nghĩa là lần tiếp theo tôi vẫn thất bại, chúng ta cứ đợi đó mà xem.”

Một tia giễu cợt hiện lên trên khuôn mặt tái nhợt của Tưởng Nguyên Trinh, cô ta nói xong thì đứng thẳng lưng, sau đó lái xe rời đi.

Thi Liên Chu quay đầu lại, ánh mắt nhàn nhạt, anh nhìn chiếc xe đang lao vút đi, môi mím chặt, có mấy phần lệ khí sắc nhọn hiện lên trên khuôn mặt anh.

“Này.” Khương Chi xòe bàn tay về phía anh.

Một cây bút.

Nói chính xác thì đó là một bút ghi âm.

Đuôi lông mày của Thi Liên Chu khẽ nhúc nhích, anh không nhận lấy cây bút mà kéo Khương Chi đi vào sân.

Sau khi vào nhà, Khương Chi đặt bút ghi âm lên bàn rồi đi vào bếp nấu bữa sáng, hai cốc sữa đậu nành ngũ cốc, một đĩa dưa chua và bánh trứng gà mềm mại thơm ngon, sau khi chạy bộ buổi sáng, lại ăn thêm một bữa sáng nóng hổi, đây là thói quen cuộc sống vừa quy luật vừa hoàn mỹ.

Thi Liên Chu ngồi ở bàn ăn, nghịch cây bút trong tay.

“Đổi lại một chữ ‘cút’, nếu như anh đã biết rồi thì em cũng không cần phải giấu nữa. Đúng, là em đã sai người làm hại Khương Chi đó, vậy thì sao chứ? Hai người có chứng cứ không?”

“Không có chứng cứ thì anh có thể làm gì em chứ? Em không chỉ muốn đối phó với cô ta một lần, sau này em còn sẽ giết cô ta!”

“. . .”

Từng lời nói của Tưởng Nguyên Trinh đều bị máy ghi âm ghi lại, giọng điệu hung hăng dữ tợn của cô ta khiến bất cứ ai nghe xong đều phải dựng tóc gáy.

Thi Liên Chu híp nửa mắt, anh vô cùng hứng thú nhìn bút ghi âm trong tay.

Khương Chi bưng bữa sáng ra, nhìn thấy Thi Liên Chu đang nghiên cứu bút ghi âm, cô nói: “Nếu như anh muốn thì em có thể cho anh mấy cây, đây có thể coi là bằng chứng không?”

Tưởng Nguyên Trinh là một nhân vậy rất khó dây vào, lại không thể nào xem thường được.

Cô ta nhìn thấy Thi Liên Chu thì sẽ phát điên, trước mắt xem như bọn họ đã xé rách da mặt rồi, trong trường hợp này cô cũng không cần phải khách sáo, cho dù cô ta là vợ chính thức của Thi Liên Chu trong tiểu thuyết thì sao chứ, khi cô ta muốn giết chết cô thì cô cũng không thể mềm lòng được.

Khương Chi chỉ không biết lần này có thể khiến người luôn nhảy nhót như Tưởng Nguyên Chinh offline hay không.

Nhưng mà, có bút ghi âm và tên côn đồ kia, nhân chứng vật chứng đều đã đầy đủ, cho dù không giết được cô ta, thì cô cũng có thể khiến cô ta không còn khả năng lật mình nữa.

Thi Liên Chu dùng ngón tay thon dài gõ gõ bút ghi âm, môi mỏng khẽ mở: “Em đừng để chuyện của Tưởng Nguyên Trinh ở trong lòng, anh sẽ xử lý, chúng ta ăn sáng trước đi.”

“Vâng.” Khương Chi gật đầu đồng ý.

Bạn cần đăng nhập để bình luận