Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 461: Có Tin Tức Rồi Sao?

Chương 461: Có Tin Tức Rồi Sao?

Khương Chi cau mày thật chặt, cô nhìn thẳng vào mắt Thi Ninh Chu, lập tức nói: “Em muốn hỏi chuyện này, vụ án lừa gạt bắt cóc trẻ em của chợ đen mua bán người trấn Đại Danh có liên quan đến một đứa nhỏ tên Lý Sâm, có nhũ danh là Cẩu Tử, rốt cuộc mọi người có manh mối gì về thằng bé hay không?’

Thi Ninh Chu nhìn cô thật sâu, anh ấy chỉ vào văn phòng phía sau: “Vào trong nói chuyện.”

Khương Chi gật đầu.

Lê Cần nhìn cánh cửa văn phòng đóng lại lần nữa, ông ấy xoa xoa thái dương, cứ cảm thấy mọi chuyện càng ngày càng kỳ lạ.

Văn phòng vô cùng yên tĩnh, chỉ có hai người Khương Chi và Thi Ninh Chu.

Thi Ninh Chu hắng giọng, vô cùng đương nhiên mà nói: “Em muốn uống gì?”

Khương Chi lắc đầu, bình tĩnh nói: “Không cần đâu, em muốn hỏi tung tích của Cẩu Tử.”

Dù Khương Chi nói như vậy, nhưng Thi Ninh Chu vẫn rót một ly nước sôi để nguội cho cô, anh ấy cũng ngồi xuống bàn, suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Lão ngũ không nói cho em biết chuyện này sao?”

Khương Chi cau mày, đôi mắt đen láy lộ ra vẻ sắc bén: “Rốt cuộc Cẩu Tử đang ở đâu?”

Thi Ninh Chu trầm ngâm: “Tôi đã xem danh sách trẻ em mất tích và thẩm vấn những người có liên quan. Lý Sâm, cũng chính là Cẩu Tử, là đứa trẻ bọn họ bán được với giá cao nhất từ trước đến giờ, theo lý thuyết thì đáng lẽ bọn họ phải biết rất nhiều chuyện, nhưng cuối cùng tin tức chúng tôi có được chỉ có một điều duy nhất: Lý Sâm đã được một người cấp trên của chợ đen mua lại rồi dẫn đi, mấy tên tay sai cấp thấp này không biết thông tin của anh ta.”

Gân xanh nổi lên trên trán Khương Chi, cô càng mím môi chặt hơn.

Cô nói: “Thi Liên Chu nói sẽ tìm được thằng bé, không có tin tức gì thì anh ấy tìm ai?”

Thi Ninh Chu nhìn cô một cái, anh ấy lắc đầu nói: “Em không hiểu lão ngũ.”

Khương Chi hơi ngước mắt lên, cô vẫn nói với giọng thản nhiên: “Hiểu sao? Em thật sự không nên tin anh ấy.”

Cô vốn tưởng rằng Thi Liên Chu có thủ đoạn của riêng mình cho nên mới biết tung tích của Cẩu Tử, nhưng không ngờ cuối cùng cô lại nhận được tin tức như vậy, vậy tại sao anh lại đến Hồng Kông? Nếu không có tin tức gì thì anh cũng nên đến Thượng Hải tìm thủ lĩnh của đám buôn người mà!

Thi Ninh Chu nói với vẻ mặt phức tạp: “Tào Kiến và Lưu Tiểu Cường đã chết rồi.”

Sắc mặt Khương Chi đột nhiên thay đổi.

Tào Kiến và Lưu Tiểu Cường đã chết rồi sao?

Cô nhớ rằng hôm đó sau khi hỏi xong, cô và Thi Liên Chu cùng nhau trở về trấn Đại Danh, trên đường gặp phải một trận lở đất, sau đó cô cũng không chú ý đến chuyện của trấn Đại Danh nữa, vậy mà cô lại không biết hai tên đầu sỏ Tào Kiến và Lưu Tiểu Cường đã chết rồi.

Theo lý mà nói, bây giờ hai người bọn họ đang bị nhốt trong tù mới đúng.

Lông mày Khương Chi càng nhíu càng chặt, sau đó cô đột nhiên tỉnh táo lại, trầm giọng nói: “Là Thi Liên Chu sao?”

“Lão ngũ làm việc rất tàn nhẫn, từ trước đến nay không bao giờ để lại lối thoát, lão ngũ biết chúng tôi sẽ dùng cách tra tấn nhân đạo hơn để tra hỏi, cho nên cậu ấy đã giải quyết vấn đề một cách mạnh mẽ dứt khoát, thậm chí còn không để ý đến chuyện có thể biết được tin tức của những đứa trẻ khác từ trong miệng Tào Kiến và Lưu Tiểu Cường hay không.”

Giọng nói của Thi Ninh Chu trầm thấp, sắc mặt nghiêm túc.

Mặc dù Tào Kiến và Lưu Tiểu Cường đáng chết, nhưng Thi Liên Chu cũng không nên làm loại chuyện này.

Anh ấy luôn biết người em trai này của mình không kiêng kỵ chuyện gì, trên tay cũng không sạch sẽ, nhưng lại chưa từng để người khác bắt được sơ hở nào.

Thi Liên Chu làm việc, trước giờ đều rất cẩn thận tỉ mỉ.

Đồng tử Khương Chi co rút lại: “Anh ấy hỏi được tin tức rồi à?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận